1
Nữ nhi ta mất khi chưa đầy hai tuổi.
Chiến Vương phủ rộng lớn, vậy mà chẳng tìm nổi một y quan đến chẩn trị, cuối cùng đành để con bé bị dằng dặc hành hạ mà chết.
Chỉ bởi phụ thân nó, Chiến Vương Tần Nhan Sách, đem ba gốc Tuyết Liên ngự ban mỗi năm duy nhất, vốn là mệnh căn để giữ mạng con, cùng cả phủ y lẫn ngự y, đều điều sang biệt viện, chỉ để cứu chữa cho bạch nguyệt quang vừa mới hòa ly trở về của hắn.
Ta ôm lấy tiểu thi thể, quỳ gối giữa cơn mưa tầm tã, giá lạnh khiến toàn thân run rẩy.
Run rẩy ấy, chẳng rõ là bởi nhiệt hỏa trong thân, hay bởi đau đớn trong tim.
Ba năm qua, vì một nam nhân chẳng hề thương ta, ta vẫn miễn cưỡng ở lại,
chỉ vì mệnh con cần Tuyết Liên ngự ban để treo giữ. Từ ngày con sinh ra, ngự y đã nói ta cưỡng cầu.
Nhưng ta chỉ mong con thêm một ngày tính một ngày, nay thì cưỡng cầu cũng bất khả.
Tay run rẩy, ta lấy ra chiếc sáo phụ thân trước lúc lâm chung trao lại. Ta vốn chẳng tỏ tường công dụng,
song lòng còn ôm một tia hy vọng kỳ tích, bèn đưa lên môi, thổi vang giữa mưa.
Sau một nén hương, có một hắc y nhân toàn thân vận cẩm y dạ hành, diện đeo mặt nạ Ám Môn, bước vào tiểu viện.
“Cô nương là Lam Lạc chăng?” Hắn ôm quyền hỏi.
“Là ta.” Trong tâm ta thoáng hiểu, thì ra sáo này để truyền tin.
“Vừa rồi cô nương thổi là ‘Hoàn Ân Sáo’ của Ám Môn ta. Xin hỏi, cô nương muốn chúng ta lấy cách nào để hoàn ân?”
Giây phút ấy, ta mới minh bạch di ngôn chưa kịp nói hết của phụ thân.
“Ta muốn rời khỏi Chiến Vương phủ, và xóa sạch hết thảy dấu vết ta từng tồn tại nơi này.”
“Cô nương xác quyết muốn dùng đi cơ hội lần này ư?”
“Xác quyết, và chắc chắn.”
“Vậy được, ba ngày sau, chúng ta sẽ tới nghênh tiếp. Xin cô nương chuẩn bị sẵn sàng.”
Ba năm trước, Bắc cương chiến sự dồn dập. Phụ thân ta, Lam Viễn, là phó tướng dưới trướng Chiến Vương Tần Nhan Sách.
Trong một trận tập kích, phụ thân vì bảo hộ chủ soái mà trúng mấy mũi tiễn. Lâm chung, ông đem ta ký thác cho vị chiến thần trẻ tuổi ấy.
“Vương gia… lão thần… chẳng thể tiếp tục theo hầu… Chỉ cầu ngài… chiếu cố tiểu nữ Lam Lạc… Mẫu thân nó sớm mất… nay chỉ còn một mình…”
Khi ấy ta vừa tròn mười tám, quỳ trước giường phụ thân, khóc đến lệ cạn lời nghẹn.
Tần Nhan Sách khoác ngân giáp nhuộm huyết, một gối quỳ xuống bên phụ thân, trịnh trọng thệ rằng:
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Lam tướng quân an tâm, ta Tần Nhan Sách tại đây lập thệ: tất sẽ đãi Lam Lạc như ruột thịt, hộ nàng một đời chu toàn.”
Ba ngày sau, phụ thân quy tiên, linh cữu đưa về kinh an táng. Ta cũng theo đó vào ở Chiến Vương phủ.
Còn nhớ lần đầu bước vào đại môn Vương phủ, ta bị khí tượng uy nghi làm cho chẳng dám ngẩng đầu.
Tần Nhan Sách đi trước, bỗng dừng bước, quay lại nhìn ta.
“Lam cô nương không cần câu thúc. Từ nay về sau, nơi này tức là gia của cô.”
Ngữ khí ôn nhu, song vẫn mang theo xa cách chẳng thể chống lại.
“Ta đã sai người thu xếp Thính Vũ Hiên nơi đông viện. Nơi ấy thanh tĩnh, hợp cô an cư. Nếu có điều chi, cứ nói với quản gia.”
Ta rụt rè gật đầu, len lén ngẩng mắt nhìn hắn. Thái dương từ sau lưng hắn chiếu rọi, dát quanh thân ảnh một tầng kim quang.
Hắn mày kiếm mắt sao, tỵ thẳng như treo, hàm cương nghị như đao tạc – dung nhan tuấn mỹ khiến người thoạt nhìn khó lòng quên.
Khoảnh khắc ấy, tim ta lỡ một nhịp. Ta ngỡ, đây chính là phu quân ta mong tìm.
“Đa tạ Vương gia.” Ta khe khẽ đáp, thanh âm mỏng nhẹ tựa muỗi kêu.
Hắn khẽ gật đầu, xoay người mà đi, ngân giáp dưới dương quang lấp lánh, bóng lưng hiên ngang như tùng bách.
Bấy giờ ta nào hay biết, một ánh nhìn ấy, đã lầm lỡ cả đời.
Sau khi nhập phủ, Tần Nhan Sách quả nhiên đãi ta như thượng tân, song vĩnh giữ khoảng cách vừa phải.
Mỗi tháng sơ nhất cùng rằm, hắn đến Thính Vũ Hiên cùng ta đồng ẩm tối thiện, ân cần hỏi han sinh hoạt, tựa như huynh trưởng tận trách.
“Lam cô nương gần đây khả dĩ quen chăng?” Hắn đoan tọa bàn tiệc, tư thái nhã nhặn mà dùng thiện, ánh mắt lại hiếm khi dừng trên ta.
“Hồi Vương gia, hết thảy đều ổn.” Ta cúi đầu đáp, len lén ngắm dung nhan nghiêng ngọc của hắn.
“Phủ trung hạ nhân khả hữu sơ đãi chăng?”
“Không có, mọi người đối đãi với ta đều rất tốt.”
Đoạn đối thoại ngắn ngủi, rồi liền rơi vào trầm mặc dài lâu.
Ta bao lần muốn thưa cùng hắn, rằng ta không cần thứ quan tâm khách sáo ấy, điều ta khát cầu chính là…
Là gì đây? Bản thân ta cũng chẳng tỏ tường.
Trong phủ, hạ nhân thường ngấm ngầm nghị luận: Vương gia trong tâm vốn cất giữ vị tiểu thư Tư Mạn Lạc của Thừa tướng phủ.
Nàng ấy tài sắc song toàn, cùng Vương gia thuở nhỏ kết cỏ giao tình, là tài nữ trứ danh kinh thành.
Ta từng xa xa trông thấy nàng một lần. Ngày ấy, nàng đến Vương phủ thưởng hoa.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.