Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 1

9:29 sáng – 31/07/2025

Ta bị người ta bắt cóc.

Nhưng vì thân thể quá yếu đuối, kẻ bắt cóc chưa được bao lâu đã sụp đổ trước.

“Hắn nói:

Ăn một bữa cơm thì suýt bị nghẹn chết, Tắm một chậu nước lạnh thì suýt bị lạnh chết, Nửa đêm không chịu ngủ, sợ cái ván giường này đồng nàng chết hay sao?!”

Ta uất ức, đôi mắt đỏ hoe:

“Ta quen rồi, khi ngủ luôn có mấy vị nam tử hộ vệ bên cạnh. Ngươi có thể tìm cho ta vài người không?”

Dù sao, với thân thể yếu đuối của một vị tiểu thư gia thế hiển hách như ta, ngủ mà không có hộ vệ canh bên cạnh, quả thực rất thiếu cảm giác an toàn.

Nào ngờ, hắn lại hiểu sai ý, mặt đỏ bừng, tay đã bắt đầu cởi đai lưng:

“Chỉ có ta thôi, ngươi muốn hay không… tùy!”

1

Mẫu thân vốn là kẻ xuyên không, từng trải phong phú.

Theo lời bà, loại thương nhân như bà, ở đâu cũng có thể phát quang phát nhiệt.

Thế là bà đem thủ đoạn thương trường áp dụng vào hậu cung, giúp Hoàng hậu thiết lập chế độ điểm danh, đặt ra cơ chế thăng tiến cùng thưởng phạt.

Hoàng hậu bèn nắm trọn quyền lực trong cung.

Thấy thế cuộc đã ổn, Hoàng hậu lại e sợ năng lực mẫu thân quá cường, có mối uy hiếp, bèn thừa dịp bỏ đá xuống giếng, đánh bà vào lãnh cung.

Mơ hồ còn nhớ trước khi nhập lãnh cung, mẫu thân nghiến răng nghiến lợi mà mắng:

“Đáng chết, thế mà lại bị Hoàng hậu ‘cắt chức’ rồi!”

Song bà chẳng chịu số mệnh, liền dắt ta đào tẩu.

“Ta mang con ra ngoài nhìn ngắm thế gian.”

Bà không làm phi tử nữa, ta cũng chẳng còn là công chúa.

Thế nhưng ta vẫn nguyện theo bà, bởi so với những nữ nhân trong cung, bà thú vị gấp bội.

Ta lại chẳng ngờ, bà thế mà đưa ta ra biển. — Ra biển ư?!

Mẫu thân xoa đầu ta, trong mắt chẳng hề có nửa phần sợ sóng gió, chỉ toàn tham cầu tài bảo:

“Từ nay không gọi là ‘mẫu phi’ nữa, gọi ‘nương’. Nương mang con ra hải ngoại kiếm ngân lượng!”

Ngân lượng ngoại bang là gì?

Một thuyền trà lá thô kém này, rốt cuộc bán cho kẻ ngốc nào đây?

A, hóa ra là bọn tóc vàng mắt biếc.

Đối diện giá trên trời mà nương đưa ra, bọn họ không những chẳng mặc cả, lại còn tranh nhau mua, cả những tấm lụa bóng bẩy vô dụng, cùng gốm sứ mua rẻ gom về, họ đều sợ chậm chân không kịp.

Lúc hồi trình, còn nhiệt tình mời mọc chúng ta nhất định phải trở lại.

An tâm, nếu nương ta chưa vơ vét đến tận xương, quyết sẽ không dừng tay.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Dựa vào tài phú thu về hải ngoại, nương mua mấy ngọn sơn, chuẩn bị trồng quả, lại chen chân vào nông nghiệp.

Bà nói: “Đây gọi là phân tán rủi ro.”

Rủi ro thì chưa thấy, lại vô tình đào được mỏ vàng.

Nhà vốn đã phú hậu, nay càng phú khả địch quốc.

Ôm kim sơn cũng đủ ăn mấy đời, nhưng nương bảo: “Tiền nằm yên thì là chết, phải khiến nó lưu chuyển, mới có thể sinh sôi thêm tiền.”

Thế là bà không ngừng đầu tư khắp nơi, chẳng bao lâu liền trở thành phú thương đứng đầu thiên hạ — Kim lão bản.

Rồi ta bị bắt cóc.

Hai tay ta bị trói, ngồi trong cỗ xe ngựa chật hẹp. Tên cường đạo đánh xe, dung mạo tuấn mỹ đến mức kinh tâm động phách, ngoái đầu lại bảo:

“Các ngươi Hồng Vận thương hành, cái gã họ Kỷ kia, vì muốn ép giá mà mua rẻ trâu bò chúng ta, lén hạ độc khiến cả bầy tiêu chảy, buộc chúng ta phải rẻ mạt bán cho hắn. Món nợ này, ta tất phải đòi lại!”

Không cần nghĩ cũng biết, gã họ Kỷ kia chắc chắn mua rẻ bán đắt, ăn chặn vào túi riêng.

Kinh doanh lớn, ắt có loại sâu mọt này.

Kẻ trước mắt da màu lúa mạch khỏe khoắn, trán quấn đai, bên mai buông sợi tóc nhỏ, sau đầu buộc kiểu đuôi sói càng thêm vài phần dã tính, thân khoác y phục du mục.

Tựa như một con lang nơi thảo nguyên.

Ta khẽ nuốt ngụm nước bọt:

“Việc này, ta thật chẳng hề hay biết. Bằng không ngươi thả ta về, ta sẽ bồi thường tiền bạc cho ngươi, khả dĩ chăng?”

Đôi đồng tử nâu nhạt của hắn không chút tin tưởng, nhìn ta chằm chằm:

“Người Trung Nguyên các ngươi phần lớn đều là con buôn xảo trá, ta tuyệt chẳng tin. Đợi bọn chúng mang ngân lượng đến chuộc ngươi, tự nhiên ta sẽ thả ngươi đi.”

Ta hỏi: “Vậy ngươi định đòi bao nhiêu tiền chuộc?”

Hắn đáp: “Một ngàn lượng hoàng kim.”

Ta thất thanh kêu lên: “Một ngàn lượng hoàng kim?!”

Hắn tựa hồ có chút chần chừ: “Một ngàn lượng, xác thực nhiều hơn giá trị đàn trâu dê kia. Nhưng lỗi vốn do các ngươi trước, ta lấy thêm coi như bồi thường, cũng chẳng quá đáng.”

Ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu khinh khỉnh: “Chỉ một ngàn lượng hoàng kim? Ngươi xem thường ai thế? Tối thiểu cũng nên thêm một chữ ‘vạn’ ở sau!”

Hắn ngẩn người: “Một ngàn vạn lượng hoàng kim? Ngươi nghĩ bạc đến phát điên rồi sao?”

Ta hất cằm: “Đây chính là thân giá của ta! Lại thêm một điều, muốn bắt cóc ta, há chỉ riêng ngươi một mình?”

Ngoài xa, tiếng vó ngựa dồn dập, ngày một gần, mà chẳng phải chỉ một nhóm.

Những năm gần đây, cơ nghiệp mẫu thân càng ngày càng lớn, kẻ dòm ngó càng nhiều. Ta lại là độc nữ, cho nên bọn muốn bắt ta đòi tiền chuộc, chen vai nối gót mà đến.

Thường nhật ta chưa từng đi riêng, hôm nay bị bắt, quả là ngoài ý muốn.

Sắc mặt hắn chợt nghiêm: “Quả nhiên có kẻ đuổi tới rồi.”

 

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận