6.
Tôi tranh thủ hành động trong màn đêm.
Thị vệ thay ca.
Lãnh cung không có ai canh gác.
Cả nhóm bọn tôi chui qua một cái lỗ chó để lén vào bên trong.
Bên kia bụi cây rậm rạp, có hai căn nhà tre giống hệt nhau, cửa lớn đều đóng kín.
Trong căn nhà bên trái, nhìn qua giấy dán cửa sổ, có thể thấy ánh đèn dầu leo lét, thấp thoáng bóng dáng một người đàn ông đang ngồi viết thư.
“Mình thấy Hoàng đế rồi kìa!”
Phùng Nhạc Nhan phấn khích đến mức gần như hét lên.
Không lâu sau, một bức thư được đẩy ra từ khe cửa.
Niêm phong bằng giấy màu vàng nhạt, có dấu ấn kim long năm móng, được đóng kín bằng sáp đỏ.
Không thể mở ra được.
Để đảm bảo an toàn, tụi tôi không dám bóc thư.
Phùng Nhạc Nhan cầm chặt bức thư, chạy nhanh về phía căn nhà tre bên phải.
Nhà bên phải không thắp đèn.
Tối om.
Giống như bên trong đã ngủ say.
Phùng Nhạc Nhan nhét bức thư qua khe cửa.
Cô ấy ôm chặt hai tay trước ngực, tim đập thình thịch, đứng dưới mái hiên chờ đợi.
Từ trong nhà vang lên tiếng bước chân khẽ khàng, có người lấy thư từ phía sau cánh cửa.
Vẫn không bật đèn.
Nhưng tiếng hệ thống vang lên, như một tia sáng chói rọi, chiếu thẳng vào tim mọi người:
【Phùng Nhạc Nhan, thiện cảm +10, hiện đang xếp hạng 1】
Là thật!
Cô ấy đã thành công!
Phùng Nhạc Nhan xúc động đến rơi nước mắt, giống như một ấm nước sôi đang sùng sục trào bong bóng hạnh phúc.
Các bạn cùng lớp cũng xúc động đến bật khóc.
Chiến thắng… như đang ở ngay trước mắt.
Chẳng bao lâu sau.
Từ căn nhà tối om bên phải lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ, có người gõ nhẹ lên cánh cửa.
Một bức thư trượt ra từ khe.
Phong bì có in hoa hải đường dây leo, dấu ấn vẫn là kim long năm móng, được đóng sáp đỏ, kèm theo một con dao găm mỏng.
Là thư hồi đáp.
Phùng Nhạc Nhan cầm thư và dao, chạy về căn nhà bên trái.
Đèn dần yếu đi, bóng dáng người đàn ông trong căn nhà bên trái cũng mờ dần, không còn thấy rõ nữa.
Hình như có tiếng đồ vật bị ném.
Anh ta tức giận rồi.
Một khắc sau.
Người đàn ông bên trong đẩy ra một bức thư từ khe cửa.
Theo thứ tự số báo danh, lần này lẽ ra đến lượt tôi đi gửi thư.
Nhưng tôi luôn cảm thấy có gì đó không ổn.
Tôi cầm thư lên, cẩn thận quan sát.
Phong bì là hoa hải đường dây leo, dấu ấn kim long năm móng, đóng sáp đỏ…
Cái này… hình như vẫn là bức thư từ căn nhà bên phải, chưa từng được mở ra.
Người trong căn nhà bên trái chỉ nhận lấy con dao găm, còn thư thì… trả lại y nguyên.
Chuyện này…
Tôi không vội đưa đi.
“Nhạc Nhan, cậu có thể nhắc lại chính xác lời nhắc từ hệ thống không?”
Cô ấy gật đầu:
“Hoàng đế và Thần phi mỗi ngày thư từ qua lại nhiều lần, mỗi lần Hoàng đế nhận được thư của Thần phi sẽ được cộng 10 điểm thiện cảm.”
“Cậu yên tâm, mình không nhớ nhầm đâu. Vì lời hệ thống nói… giống như khắc hẳn vào trong đầu ấy… cậu hiểu cảm giác đó mà… một chữ cũng không thể quên.”
Tôi hiểu.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenTôi cũng từng nhận được lời nhắc của hệ thống ở Kim Loan điện.
Cảm giác đó… giống như đầu mình là cái nồi inox, còn hệ thống là nhãn hiệu khắc chìm – rõ ràng rành mạch từng nét một.
Phùng Nhạc Nhan là một trong số ít người trong lớp từng đối xử tử tế với tôi.
Tôi tin cô ấy.
Lặp lại vài lần, cuối cùng tôi cũng nhận ra chỗ bất thường.
Sởn hết da gà!
…
Hệ thống lại đang chơi chữ.
Gửi đúng thư thì được 10 điểm.
Nếu gửi nhầm thư thì sao?
7.
Lúc này lớp trưởng Chu Hạc An đã mất kiên nhẫn.
Anh ta giật mạnh bức thư khỏi tay tôi, nghiêm giọng quát:
“Giang Lê, cậu đừng lãng phí thời gian của mọi người, bây giờ thời gian chính là mạng sống.”
“Thư này để tớ gửi trước.”
“Cậu xếp sau tớ và Từ Chi Ngư đi.”
Ha.
Nghe thì có vẻ chính nghĩa.
Thực chất chỉ là nôn nóng muốn lấy được 10 điểm thiện cảm càng sớm càng tốt.
Tham lam đến mức không chờ nổi một giây.
Nhìn cái ánh mắt sáng rực lên vì lòng tham kìa.
Tôi chỉ siết chặt môi.
Không nói ra cái bẫy mà mình vừa phát hiện.
Muốn đi tìm chết?
Thì cứ việc.
Lớp trưởng Chu Hạc An kéo lê cái chân bị thương, dùng cả tay lẫn chân bò nhanh đến trước cửa căn nhà tre bên phải.
Cậu ta nằm rạp xuống đất, nhét bức thư vào khe cửa.
Bên trong có người nhận lấy thư.
Chu Hạc An quay đầu lại, phấn khởi nói:
“Cả lớp thử nghĩ xem, nếu nhận được tiền thưởng thì mọi người định làm gì? Tớ thì chắc chắn sẽ mua một chiếc siêu xe cho mình!”
“Không biết người đạt điểm đầu tiên có được thêm phần thưởng gì không nhỉ?” – cậu ta lầm bầm trong miệng.
Thì ra đây mới là lý do cậu ta cướp lượt của tôi.
Từ Chi Ngư và vài bạn học khác liền vây quanh lớp trưởng, bắt đầu bàn về mơ ước tương lai:
“Tớ muốn mua trang sức, vòng vàng.”
“Tớ muốn tặng thầy chủ nhiệm một thùng rượu ngon, cảm ơn thầy vì đã chọn tớ làm cán bộ lớp, hehe…”
“Hóa ra là chuyện đó à, ban đầu mọi người đều muốn bầu Giang Lê làm lớp phó, thế mà thầy chủ nhiệm lại bảo không phù hợp. Từ Chi Ngư, là cậu tặng quà đúng không…” – Phùng Nhạc Nhan liếc nhẹ, tỏ ra khinh thường.
Từ Chi Ngư khẽ cười một tiếng:
“Gì mà gọi là tặng quà chứ? Chẳng qua là ba tớ với thầy hợp tính nhau thôi.”
…
Tôi khoanh tay trước ngực,
Lạnh lùng đứng dưới gốc cây hoè.
Một.
Hai.
Ba.
Hệ thống lại vang lên đúng lúc:
【Chu Hạc An gửi sai thư, độ thiện cảm của Hoàng đế giảm xuống âm】
【Tử vong】
Không thể nào!
Mặt Chu Hạc An lập tức trắng bệch.
Thậm chí chưa kịp hỏi “tại sao”.
“Không…”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.