Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 1

8:33 chiều – 29/08/2025

1

Ta dựa vào một thân một mình, mồm miệng sắc bén, đấu lại cả một con phố toàn mụ chanh chua.

Một lão phu nhân y phục hoa lệ tìm đến ta, đưa ra một tờ ngân phiếu.

“Cho ngươi vạn lượng bạc, gả cho nhi tử của ta, cả Vương phủ để mặc ngươi muốn làm gì thì làm!”

Ta vốn chỉ là một tiểu nữ nghèo bán đậu hũ nơi đầu phố, nổi danh là miệng độc tay khỏe, ai ngờ lại có chuyện tốt đến vậy?

Lão phu nhân nắm lấy tay ta, vẻ mặt bi thương vô cùng:

“Nhi tử của lão thân thân thể yếu nhược, không thể tự lo liệu, thường bị người ức hiếp, đang cần một nữ tử cường hãn như ngươi để bảo hộ.”

Ta nhìn nam tử ấy, mặt mày như Tây Thi, tay ôm ngực nhíu mày, bị huynh đệ cùng cha khác mẹ vây đánh, yếu đuối vô lực, trong lòng dâng lên khí khái giang hồ, thề sẽ bảo vệ hắn suốt đời.

Cho đến một ngày, kinh thành xảy ra biến loạn, ta trông thấy tướng công vốn mềm yếu không chịu nổi gió kia, nghiêm trang ngồi trên long ỷ, thần sắc uy nghi như thống lĩnh thiên quân.

“Phì! Chỉ bằng cái mồm thối của ngươi mà cũng dám chê đậu hũ nhà ta không tươi? Phu quân ngươi đêm qua chui vào ổ chăn của quả phụ họ Lý, sao không thấy hắn chê chỗ đó không tươi?”

Sáng sớm nơi chợ lớn kinh thành, tiếng rao to của ta át cả tiếng rao hàng bốn phía.

Ta chống nạnh đứng trước sạp đậu hũ, trừng mắt nhìn ba mụ chanh chua đang gây chuyện.

Quần chúng đã tụ lại một vòng vây lớn, thậm chí có người còn bắt đầu vỗ tay reo hò.

“Ngươi… ngươi nói bậy gì thế hả?” Mụ dẫn đầu – Lưu thẩm, mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào ta.

“Ta nói bậy sao?”

Ta cười lạnh, cầm lên một miếng đậu hũ trắng muốt, “Tối qua giờ Dậu ba khắc, phu quân ngươi bước chân trái vào cửa nhà quả phụ họ Lý, bên hông còn đeo theo túi hương của ngươi! Cái túi ấy có thêu một đôi vịt, nhìn chẳng khác nào hai con súc sinh ghép đôi!”

Đám người nổ ra một trận cười vang.

Lưu thẩm tức đến run rẩy cả người, hai mụ đi cùng thấy không ổn, đã lùi dần ra sau.

“Đậu hũ nhà ta, đậu vừa xay lúc hừng đông, dùng nước suối Tây Sơn, một điểm gian dối cũng không có.”

Ta đặt mạnh miếng đậu hũ trở lại thớt, “Không như ai kia, phấn trên mặt dày như tường thành, hễ mở miệng là rơi đầy đất!”

Lưu thẩm cuối cùng cũng chịu thua, xấu hổ chen đám đông bỏ chạy.

Ta vỗ sạch vụn đậu hũ trên tay, hướng bóng lưng mụ mà hét với theo:

“Đi thong thả, không tiễn! Lần sau còn dám đến, ta tặng luôn miếng đậu hũ để mà đập đầu, đỡ phải làm trò cười cho thiên hạ!”

Đám đông cười lớn hơn, tiếng vỗ tay vang rền.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Ta đắc ý chắp tay bốn phía, tiếp tục hô to rao hàng.

Ta chính là Giang Tiểu Đậu, nổi danh Tây thị với danh hiệu “Đậu hũ Tây Thi” — tất nhiên, sau lưng người ta gọi ta là “Ớt Tây Thi”, bởi cái miệng ta còn cay hơn cả ớt.

Ngay khi ta đang bận rộn xắt đậu hũ cho khách, một vị lão phu nhân ăn mặc quý phái, có tiểu nha hoàn dìu đỡ, bước đến trước sạp ta.

Ngẩng đầu nhìn, lụa là gấm vóc dưới ánh dương quang lấp lánh, nhìn qua đã biết là hàng thượng phẩm.

“Lão phu nhân muốn mua đậu hũ ư?” Ta lau tay, cười nói, “Đậu hũ non, đậu hũ già, đậu khô, thứ gì cũng có.”

Lão phu nhân không lên tiếng, chỉ đánh giá ta từ trên xuống dưới, ánh mắt ấy khiến ta thấy hơi bất an.

Rồi bà lấy ra một tờ ngân phiếu từ tay áo, nhẹ nhàng đặt lên bàn đậu hũ của ta.

Cúi đầu nhìn, suýt nữa ta rơi cả cằm — vạn lượng bạc! Cái sạp nhỏ này ta bán mười năm cũng chẳng kiếm nổi!

“Lão phu nhân… người đây là…”

“Cho ngươi một vạn lượng, gả cho nhi tử của ta.” Lão phu nhân nói thẳng, “Cả Vương phủ để mặc ngươi hống hách!”

Phản ứng đầu tiên của ta là gặp phải người điên.

Ta, một tiểu nữ bán đậu hũ nghèo rớt mồng tơi, lại gả cho công tử nhà Vương phủ? Không phải chuyện hoang đường đó chứ?

“Lão phu nhân thật biết nói đùa.” Ta cười gượng, đẩy ngân phiếu lại, “Tiểu nữ thô tục quê mùa, sao xứng bước chân vào cửa Vương phủ?”

Lão phu nhân bỗng siết chặt lấy tay ta, lực mạnh khiến ta giật mình.

Lúc ấy ta mới để ý mắt bà đỏ hoe, dường như vừa mới khóc.

“Nhi tử của lão thân thân thể yếu nhược, không thể tự lo, thường bị người bắt nạt, rất cần một người như ngươi để che chở.”

Giọng bà nghẹn ngào, “Cô nương, coi như làm phúc một lần…”

Ta nửa tin nửa ngờ.

Vạn lượng bạc, gả vào hào môn, nghe qua cứ như bánh từ trên trời rơi xuống.

Nhưng nỗi buồn của lão phu nhân lại chẳng giống giả dối.

Do dự một hồi, ta quyết định… đi xem thử cho rõ.

“Được rồi, ta theo lão phu nhân một chuyến. Nhưng ngân phiếu này, người hãy giữ trước, chuyện thành hay không… còn phải xem.”

Lão phu nhân lúc ấy mới hé ra nụ cười, liền kéo tay ta lên cỗ xe hoa lệ đậu nơi góc phố.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận