Chương 1: Thay Cô Dâu
Đích tỷ đã bỏ trốn, mà hôn sự với Nhiếp chính vương chỉ còn ba ngày nữa là cử hành.
Phụ thân đành phải mời vị phò mã tương lai – Nhiếp chính vương – đến phủ, cả nhà quỳ gối van cầu xin tha tội.
Vẻ mặt hắn lạnh như sương giá, một thân thường phục đỏ thẫm càng khiến dung mạo tuấn mỹ kia trở nên uy nghiêm khó lường.
Hắn không nói nhiều, chỉ nhàn nhạt đưa tay chỉ về phía ta – đứa con gái đang quỳ rụt rè nơi góc phòng.
“Vậy thì là nàng đi. Ba ngày sau thành thân với bổn vương.”
Phụ thân nghe vậy mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng cũng giữ được tính mạng cả nhà, tránh được họa tịch thu gia sản.
Đêm tân hôn, ta khoác giá y, đội khăn hồng, lặng lẽ ngồi trên hỉ sàng, không dám nhúc nhích.
Nhiếp chính vương – Phó Chiếu. Người này, trên dưới triều đình ai ai cũng biết là kẻ thủ đoạn như sấm sét, giết người không chớp mắt.
Ai vừa đắc tội hôm trước, hôm sau thánh chỉ giáng tội đã được ban xuống – hoặc mất chức, hoặc bị đày đi biên ải, nặng thì cả nhà đều vạ lây.
Thế nhưng, một người lãnh khốc vô tình như vậy, lại một lòng si mê trưởng nữ phủ tể tướng – Lý Sở Tinh.
Dù nàng từng nói những lời kinh thế hãi tục, làm những việc trái lễ nghịch đạo, hắn vẫn chỉ mỉm cười bỏ qua.
Còn ta, bất quá chỉ là thứ nữ nhỏ bé trong phủ tể tướng, sống đời nhún nhường, mỗi ngày như bước trên băng mỏng.
Trước ngày xuất giá, phụ thân đã căn dặn ta:
Ngươi có duy nhất một ưu điểm là dung mạo. Dù thế nào cũng phải nắm thật chặt lấy Phó Chiếu. Bằng không, tai họa sẽ lập tức giáng xuống cả nhà.
……
Cửa bị đẩy ra, tiếng bước chân trầm ổn vang lên, theo sau là mùi rượu nhàn nhạt.
Khăn hồng bị vén lên, ta vội cúi đầu, cố kiềm chế cơn run rẩy trong lòng.
“Ngẩng đầu.”
Một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nâng nhẹ cằm ta lên.
Ta cắn răng, lấy hết dũng khí ngước nhìn.
Trước mắt là một nam nhân vận hỷ phục đỏ rực, kiếm mày mắt sáng, dung nhan như ngọc, dáng đứng tịch mịch mà vững chãi tựa tùng bách.
Trước kia từng thấy hắn từ xa trong một buổi yến tiệc, bị văn võ bá quan vây quanh, khí thế bức người.
Giờ ở khoảng cách gần, mới phát hiện hắn tuấn mỹ đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
“Nhìn đủ chưa?”
Hắn hơi nhướng môi, nụ cười nhạt tựa có tựa không.
Ta giật mình, suýt nữa quỳ sụp xuống đất.
“Thần thiếp… xin vương gia thứ tội.”
“Ngươi gọi ta là gì?”
Giọng nói trên đỉnh đầu lạnh lẽo như gió đêm mùa đông.
Ta vội cúi người hành lễ, sửa lời:
“Phu… phu quân thứ tội.”
Hắn không đáp, chỉ vén áo ngồi xuống, hai chân hơi tách ra, ánh mắt lấp lánh ánh nến chập chờn, nửa sáng nửa tối, khiến người ta khó mà đoán nổi tâm ý.
Tim ta run lên, dè dặt tiến lại gần.
“Thiếp thân… hầu phu quân nghỉ ngơi.”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenHắn khẽ “ừ” một tiếng, mặc kệ đôi tay đang run lẩy bẩy của ta vươn tới cởi nút áo cho hắn.
Nút áo bằng ngọc, vừa trơn vừa lạnh, liên tục trượt khỏi tay, hết lần này đến lần khác vẫn chưa cởi xong.
Mồ hôi ướt đẫm lưng áo, tay ta càng run dữ hơn.
“Phiền phức.”
Hắn khẽ hất tay áo, ống tay phất qua mang theo luồng gió nhẹ, khiến ngọn nến phụt tắt.
Sau đó, hắn tự kéo áo, cúi người bế ta đặt lên giường.
Đêm động phòng hoa chúc, ta nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, vậy mà nước mắt vẫn không ngăn được, lặng lẽ rơi xuống.
Ta không dám bật khóc, chỉ cắn môi thật chặt, đến mức bật máu.
Hắn tựa hồ cảm nhận được, cúi xuống hôn ta — lại mang theo một tia dịu dàng như nước.
Sau khi trằn trọc tới tận nửa đêm, ta dần kiệt sức, mơ hồ thiếp đi.
Dường như trong cơn mơ màng, ta nghe thấy hắn gọi khẽ:
“Tuế Tuế.”
Tuế Tuế… là nhũ danh của ta.
Hắn… sao lại biết?
Chắc là… ta đang mơ thôi.
Hắn ít nói, lạnh nhạt, còn ta vốn cũng trầm lặng.
Không giống như đích tỷ từng đọc qua vô vàn sách, đầu óc đầy những ý tưởng kỳ lạ, ta từ nhỏ đã được dạy thêu thùa pha trà, chỉ biết làm vừa lòng phụ thân và mẹ cả.
Ban ngày, trong phủ yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng lá rơi — hắn ngồi uống trà ta pha, đọc sách, còn ta lặng lẽ ngồi bên thêu hoa.
Nhưng đêm đến, hắn lại như biến thành một người khác, tìm đủ cách hành hạ ta.
Ta không chống đỡ nổi liền bật khóc, khóc mệt rồi cầu xin, luôn phải van vỉ rất nhiều lần, hắn mới chịu ôm ta vào lòng, tạm thời dừng lại.
Trong ánh mắt hắn lúc đó, chân mày tuấn tú nhuốm đầy xuân sắc, khóe môi còn vương ý cười dịu dàng.
Ba ngày sau, hắn vào cung xử lý chính sự.
Ta ở nhà một mình, đến xế chiều thì nhận được thánh chỉ tuyên ta vào cung yết kiến Thái hậu.
Tiên đế băng hà sớm, nên tuy gọi là Thái hậu, nhưng người cũng chỉ mới ngoài đôi mươi, lớn hơn ta không bao nhiêu.
Thế nhưng khi ngồi nghiêm trang nơi Phượng Nghi cung, dáng vẻ đoan chính cao quý ấy lại khiến người ta chỉ biết ngước nhìn.
Thái hậu nét mặt nghiêm nghị, khí chất đoan trang, cao quý, tùy ý hỏi han vài câu.
Đang trò chuyện thì bên ngoài truyền vào một giọng thông báo.
“Nhiếp chính vương giá lâm.”
Chương 2: Dò Xét
Phó Chiếu bước vào, một thân triều phục, dáng người cao lớn tuấn tú như ngọc.
Mắt Thái hậu lập tức sáng lên, khẽ cắn môi, đôi mắt phượng liếc nhìn hắn đầy ý tứ.
“Hừ, ngươi còn nhớ đường đến chỗ bản cung sao.”
Phó Chiếu hành lễ, rồi đứng bên cạnh ta, giọng điệu bình thản.
“Nghe nói nương nương triệu gọi thê tử của thần vào cung, sợ nàng không hiểu lễ nghi, khiến nương nương phải phiền lòng, thần đặc biệt tới thỉnh tội.”
“Hừm,” Thái hậu hờn dỗi một tiếng, ngón tay ngọc khẽ điểm lên ngực Phó Chiếu.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.