Song Lý Cảnh vẫn không đồng ý.
Nguyên nhân thì chẳng cần nghĩ cũng rõ.
Chư phi trong Đông cung hiện nay đều là do Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu nương nương ban tặng.
Nếu Thái tử tự mình cầu xin, tất khiến Lâm Thiên Thiên trở thành cái đích để mọi người công kích.
Lý lẽ ấy, một kẻ chỉ muốn danh phận như nàng ta, tất nhiên khó mà hiểu được.
Nàng ta chỉ thấy Lý Cảnh thay lòng, càng thêm cố chấp níu kéo.
Nếu lúc này có kẻ dâng cành ô-liu trước mặt, nàng liệu còn có thể một lòng vì Lý Cảnh, mà kiên quyết khước từ không?
Đêm đến, ta đang tắm gội, thì Xuân Hạnh rón rén ghé bên tai nói nhỏ:
Nương nương, Linh Tiêu đã trở về。
Linh Tiêu là ám vệ do phụ thân ta bí mật huấn luyện riêng cho ta.
Kiếp trước, bởi Lý Cảnh từng nói hắn không thích bên người ta có nam tử khác, nên ta mới để phụ thân nhận hắn làm nghĩa tử, mang theo ra biên cương.
Sau khi trọng sinh, ta lập tức gửi thư về nhà, đón Linh Tiêu hồi kinh.
Chỉ e hắn vừa vào thành đã đến ngay chỗ ta, y phục dạ hành đen tuyền còn chưa kịp thay.
Ta nói với hắn, giọng dịu mà kiên:
“Linh Tiêu, hôm nay triệu ngươi về, quả là thế bất đắc dĩ。”
“Ngày sau đại sự thành công, ta nhất định không bạc đãi ngươi。”
Kiếp trước khi ta bị đày vào lãnh cung, người bên cạnh chỉ còn Xuân Hạnh.
Đến khi hỏa hoạn xảy ra, nàng vẫn liều mình chắn trước ta, cầu mong ta sống sót.
Còn Linh Tiêu, khi hay tin Thẩm gia bị bắt giam, đã mạo hiểm trở về kinh, mưu đồ cướp ngục.
Việc thông tin qua lại cùng Lục hoàng tử, phải làm sao thật kín đáo.
Sau khi sống lại, ta đã sớm thanh lý đám tai mắt quanh mình.
Những kẻ như Bích Đào đều bị ta lấy cớ làm việc bất lực mà xử trí.
Song việc gây dựng lại tâm phúc cần thời gian.
Ngoài Xuân Hạnh và Linh Tiêu, ta chẳng thể tin bất kỳ ai.
Về phần chuyện kia…
Ta nhìn nghiêng gương mặt Linh Tiêu dưới ánh nến lập lòe, khẽ thở dài.
Việc ấy, cần phải tính toán lâu dài, vững bước tiến hành.
08
Ngày mồng ba tháng bảy là thọ thần của mẫu hậu, cung đình cử hành đại yến mừng ngàn thu.
Lâm Thục Ý nhờ đang mang thai, cũng được theo ta nhập cung.
Người nơi biệt viện dạo gần đây vô cùng an phận, khiến tâm tình của Lý Cảnh cũng tốt lên đôi phần.
Yến tiệc mới được nửa buổi, thì có một tiểu hoàng môn, lúc rót rượu, len lén đưa cho Lý Cảnh một tờ giấy nhỏ.
Ta trông thấy thần sắc hắn biến hóa từng chút một: từ nghi hoặc, sang phẫn nộ, rồi chuyển thành lo lắng.
Hắn chỉ nói một câu muốn ra ngoài cho tỉnh rượu, liền rời bàn lặng lẽ.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenChúng thần đang mải mê thưởng vũ, cũng chẳng ai để ý đến chuyện xảy ra bên này.
Tiếng nhạc vừa dứt, Tam hoàng tử bỗng cất lời, nói rằng đã chuẩn bị một phần đại lễ mừng thọ cho mẫu hậu, thỉnh chư vị cùng chuyển bước đến Yêu Nguyệt Các để thưởng thức.
Cô mẫu ta tên là Thẩm Nguyệt Dao, Yêu Nguyệt Các chính là toà cao lâu mà đương kim thánh thượng thân chinh hạ chỉ xây dựng để tặng cô nhân vào ngày đại hôn năm xưa.
Đứng trên đó, có thể thu trọn cảnh sắc hoàng thành vào trong tầm mắt.
Chỉ là gần đây cô mẫu bận rộn quốc sự, đã lâu không còn rảnh rỗi đăng lâu thưởng cảnh.
Nay nghe Tam hoàng tử nhắc tới, trong lòng cũng khẽ động, sinh ra vài phần hứng thú.
Mọi người theo nhau lên lầu, lại phát hiện tầng trên trống rỗng, liền đoán được Tam hoàng tử cố ý làm trò úp mở để thu hút ánh nhìn.
Thánh thượng cũng vui vẻ phụ hoạ:
‘’Khắc nhi, đại lễ ngươi dâng mẫu hậu đâu?’’
‘’Nếu không lấy ra được, trẫm e rằng sẽ phải khấu trừ một năm bổng lộc của ngươi đó.’’
Tam hoàng tử lúc này mới mỉm cười, không giấu giếm nữa, vẫy tay về phía sau:
‘’Phụ hoàng, mẫu hậu chỉ cần ngoảnh đầu lại xem, sẽ rõ ngay.’’
Trên không trăng sáng treo cao, phản chiếu xuống hồ Kính ở phía xa xa.
Chỉ là nhìn kỹ lại, liền phát hiện bóng trăng trong hồ khác hẳn với ánh nguyệt trên trời.
Trên trời trăng khuyết tựa lưỡi câu, mà trong hồ lại là một vầng trăng tròn viên mãn.
Chúng nhân kinh ngạc đến độ không thốt nên lời.
Tam hoàng tử thuận thế quỳ xuống, lớn tiếng dâng lời chúc thọ:
‘’Trăng trên trời khuyết, trăng dưới nhân gian viên mãn, đức mẫu hậu tựa ánh nguyệt sáng mãi không mờ.’’
‘’Nhi thần kính chúc mẫu hậu: Thiên tuế trường xuân, Phượng nghi vĩnh chiếu!’’
Chư vị đại thần cũng đồng loạt quỳ xuống chúc tụng:
“Thần đẳng kính chúc Hoàng hậu nương nương, thiên tuế trường xuân, phượng nghi vĩnh chiếu!”
Cô mẫu liên tục vỗ tay tán thưởng.
Thánh thượng cũng mỉm cười hài lòng nhìn Tam hoàng tử, song ánh mắt đảo một vòng, bỗng nhíu mày hỏi:
“Thái tử đâu rồi? Hôm nay là sinh thần của mẫu hậu hắn, sao lại chẳng thấy bóng dáng?”
Ta vội vàng đứng ra chịu tội:
“Kính xin phụ hoàng thứ lỗi, điện hạ vì không yên lòng chuyện đại lễ, nên đích thân hạ nhân mà chuẩn bị.”
Cô mẫu cũng đúng lúc lên tiếng hoà giải:
“Thái tử xưa nay hiếu thuận, nơi này cảnh sắc thế này, chẳng bằng mở tiệc tại lâu các, vừa thưởng yến vừa thưởng cảnh, cũng không uổng tấm lòng Khắc nhi.”
Rồi quay sang nhìn ta:
“Thái tử tuy đi chuẩn bị quà, song thất lễ rời chỗ, vẫn phải phạt. Cứ phạt Thái tử phi thay, lo liệu chu tất tiệc rượu nơi đây。”
Chúng nhân đều hiểu rõ, đây là cô mẫu đang cho Đông cung một bậc thang mà xuống, liền không ai dám nhiều lời.
Ngay lúc đó, trong lầu các đột nhiên vang lên tiếng nữ nhân thất thanh kêu sợ.
Chương 6 tiếp :
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.