Phu nhân lập tức hiểu được ý tứ, sắc mặt xám như tro tàn, ngay cả nước mắt cũng chẳng rơi nổi.
Lúc ta đứng dậy toan rời đi, bà đột nhiên kích động.
Ta hiểu bà muốn hỏi vì sao ta chưa giết bà.
Chỉ khẽ mỉm cười: “Đừng vội, còn chưa tới lượt người.”
Ngày hôm sau, Đại Lý Tự phái người đến mời Trường Hưng hầu.
Trường Hưng hầu vốn tưởng vụ án có tiến triển, liền đi theo tới nha môn.
Nào ngờ lại được dẫn tới diện kiến ta dưới sự chỉ dẫn của Thiếu khanh.
Không bao lâu sau, khắp kinh thành đều truyền rằng — vị tiểu thư năm xưa thất lạc của Trường Hưng hầu phủ, đã được tìm về.
8
Khi ta cùng Trường Hưng hầu hồi phủ, trong viện đã chẳng còn bao nhiêu gia nhân.
Ngay cả những người ký tử khế cũng đã bỏ trốn gần hết trong đêm.
Người đầu tiên ta gặp lại chính là phu nhân hầu phủ.
Bà nhìn ta mà mắt muốn nứt ra.
Trường Hưng hầu liền giải thích, rằng là vì bà quá mừng rỡ.
Ta thuận thế bước tới, nắm tay bà, nước mắt giàn giụa, bịa chuyện ta bao năm cô độc lưu lạc, nay tìm được thân quyến, cảm động đến rơi lệ.
Chúng nhân trong phủ đều tỏ vẻ không vui.
Bọn họ vốn đã biết rõ hành tung của ta, chỉ là trước kia không buồn đi đón.
Đến khi muốn đón lại không rõ vì sao chẳng đón được.
Trường Hưng hầu vì vậy dẫn ta vào thư phòng, hỏi kỹ về việc bốn năm trước có từng gặp quản gia được phái đi tìm người hay không.
Ta quan sát xung quanh, gật đầu xác nhận.
“Vậy sao ngươi không theo hắn hồi phủ? Khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
Ánh mắt Trường Hưng hầu sắc như đao.
Trong lòng vẫn không tin đứa con tìm được vào lúc nhạy cảm này lại đơn giản như vậy.
“Ta giết hắn rồi.” Ta điềm nhiên đáp.
Ngay sau đó, liền vung tay đập mạnh đầu hắn vào bàn thư án.
Ôn Thiên Thừa nghe động liền phá cửa xông vào.
Vừa thấy cảnh Trường Hưng hầu hôn mê dưới đất, liền bị nghiên mực ta ném tới suýt trúng đầu.
Phụ tử hai người ngã sóng đôi.
Ta bước qua bọn họ, đi thẳng đến viện của Ôn Thiên Dao.
Hôm nay khi thấy ta nhập phủ, nàng không còn như kiếp trước xem ta như ô uế.
Trái lại, ánh mắt đầy khẩn cầu, như nắm được cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Ta nghênh ngang bước vào.
Vừa vặn trông thấy nàng đang đuổi nha hoàn, tự tay thu dọn hành lý.
Thấy ta, nàng vội nắm lấy tay ta, nước mắt lưng tròng:
“Ta biết tỷ không muốn thấy ta, những năm qua chiếm chỗ chim khách chẳng phải lòng ta mong, nhưng rốt cuộc khiến tỷ phiêu bạt tha hương mười mấy năm…”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen“Ngươi định đi sao?” Ta cắt lời nàng.
Ôn Thiên Dao rưng rưng gật đầu, ánh mắt chẳng có chút lưu luyến rời nhà, chỉ có hân hoan thoát nạn.
“Vậy thì không được.”
Chưa để nàng kịp phản ứng, ta dùng miếng vải rách vừa xé bịt miệng nàng lại.
Dùng đai lưng trói nàng, túm tóc kéo đi.
Dọc đường gặp được gia nhân, nếu là kẻ từng khi dễ ta thì ta bóp chết.
Nếu là kẻ không nhận ra thì cho uống thuốc mê, bỏ lại tại chỗ.
Ai ngờ đi một vòng, kẻ gặp được đều là kẻ có tội.
Cũng phải thôi, năm đó ngay cả chó đi ngang cũng cắn được ta một miếng.
Ôn Thiên Dao bị ta giết người đầu tiên đã sợ đến ngất xỉu.
Kéo một kẻ nửa sống nửa chết thế này thật vướng víu.
Ta dứt khoát đâm một đao vào đùi nàng.
Đợi nàng đau đớn tỉnh lại, ta nói:
“Đi cho tử tế, không thì để ta dắt thủ cấp ngươi đi xem trò vui.”
Ôn Thiên Dao sợ đến vãi cả quần, một đường vừa đi vừa rỏ nước, chẳng khác gì ta năm xưa.
Đến thư phòng, Ôn Thiên Thừa vừa mới tỉnh lại.
Ta đá cho hắn bất tỉnh thêm lần nữa, rồi chỉ vào hai kẻ dưới đất hỏi nàng:
“Kẻ nào là gian phu của ngươi?”
Ôn Thiên Dao nay đã mười tám, chưa từng bàn chuyện hôn sự.
Nàng thường làm nũng, xin ở bên mẫu thân thêm vài năm.
Phu nhân thương nàng, liền cho nàng tùy ý.
Nhưng kiếp trước, cái ngày nàng nói ta mạo phạm quý nhân, thật ra là ngày nàng tư thông với người khác.
Lại bị ta — kẻ đang bị chó rượt giành ăn — bắt gặp.
Tiếc rằng khi ấy ta đói đến hoa mắt choáng đầu, lại lập tức bị người giẫm dưới chân, trừ thanh âm của Ôn Thiên Dao, ta chỉ nhớ kẻ tư thông cùng nàng mặc triều phục, bên hông mang ngọc bài khắc chữ “Ôn” mà chỉ chủ nhân hầu phủ mới có.
Khi ấy, người vào triều làm quan trong hầu phủ chỉ có Trường Hưng hầu và Ôn Thiên Thừa.
Lúc đầu ta ngỡ là Ôn Thiên Thừa, bởi Ôn Thiên Dao khi ấy mới mười sáu, nếu thực sự yêu một nam nhân lớn hơn mình ba mươi tư tuổi, đúng là chuyện cười thiên hạ.
Nhưng sau khi trọng sinh, nhìn thấy Thôi Nguyệt Nhi – kẻ đồng tuổi với Ôn Thiên Dao, ta liền do dự.
Bởi vì, trên đời này, đúng là có những chuyện buồn cười đến thế.
9
Ôn Thiên Dao vẫn giả vờ hồ đồ.
Nàng khóc lóc: “Ta biết tỷ tỷ oán ta cướp đi vị trí, nhưng tỷ tỷ cũng không nên giết chóc bừa bãi, á…”
Ta một quyền đánh rụng ba chiếc răng của nàng.
“Gian phu của ngươi là ai?”
Ôn Thiên Dao run rẩy đưa tay chỉ về phía Ôn Thiên Thừa.
Ta gật đầu, trói nàng vào gốc cây mà đời trước nàng đã dùng để trói ta.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.