Năm mười tám tuổi, ta thân là dược nữ, bị đưa vào long sàng của tiểu hoàng đế thân thể suy nhược.
Kết quả hắn đỏ mặt, lập tức đuổi ta xuống giường:
“Ta, Phó Túc Chiêu, dù có chết, đêm đầu tiên cũng chỉ dành cho người trong lòng. Ngươi chẳng lẽ cam tâm để mặc người khác sắp đặt?”
Về sau, chúng ta ước hẹn: hắn sẽ dựa vào bản thân để sống, ta cũng phải sống vì chính mình.
Nhưng khi hắn bệnh nặng thập tử nhất sinh, ta vẫn mềm lòng.
Chủ động bò lên long sàng, hiến thân cứu hắn.
Thế mà khi tỉnh lại, lại vô tình nghe thấy hắn nói:
“Phong phi? Mẫu hậu thật cho rằng trẫm sẽ thu một tiện dược nữ làm phi tử sao?”
Như bị sét đánh giữa trời quang, ta bỏ chạy, không phát hiện gương mặt tiểu hoàng đế đỏ bừng vì xấu hổ.
Về sau, ta lặng lẽ làm cung nữ quét dọn suốt bốn năm.
Chứng kiến hắn từng bước ngồi vững long vị, tính tình cũng càng lúc càng lãnh khốc vô tình.
Đến năm hai mươi hai tuổi, cuối cùng ta lĩnh được bài xuất cung.
Nào ngờ đêm đại hôn của tân đế và hoàng hậu, kẻ vốn nên đang trong động phòng hoa chúc, lại khoác hỷ bào, mắt đỏ rực, xông thẳng vào cửa nhà ta.
Thanh âm hắn run rẩy.
“Lâm Thanh Hằng, ngươi muốn kết thân với kẻ khác?”
1
“Tính theo tuổi, ngươi cũng nên xuất cung rồi.”
Thái hậu nhẹ nhấp một ngụm trà, thuận miệng nói.
“Chỉ là, ngươi từng hầu hạ hoàng thượng, nếu ngươi nguyện ý lưu lại, ai gia có thể bảo Túc Chiêu ban cho ngươi một danh phận…”
Chưa dứt lời, ta đã thẳng lưng quỳ xuống, trán đập mạnh xuống đất.
“Nô tỳ ngu muội, thực sự không xứng hầu hạ thánh thượng… Cúi xin thái hậu ân chuẩn cho nô tỳ xuất cung.”
Thái hậu đặt chén trà xuống, mày mắt hơi vương giận.
Chưa kịp nổi giận, bên ngoài chợt truyền vào tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá lâm.”
Toàn thân ta cứng đờ, càng cúi thấp đầu hơn nữa.
Mang theo hương long tiên quen thuộc, một đạo hoàng sắc lướt qua trước mắt ta.
Ta siết chặt lòng bàn tay, không dám phát ra nửa điểm động tĩnh.
“Hoàng đế đến đúng lúc.”
Thái hậu sắc mặt dịu đi đôi chút, phất tay ra hiệu hoàng thượng an tọa.
Bước chân Phó Túc Chiêu khựng lại một thoáng.
Ta cảm nhận rõ ánh mắt kia đang rơi trên người mình.
Thái hậu liếc nhìn cái đầu cúi gằm của ta, rồi quay sang Phó Túc Chiêu, như tùy tiện nhắc đến.
“Nói đến cô cháu gái Mẫn Nghi của ai gia, tính tình hoạt bát, lại hiểu lòng người. Hoàng đế mới khỏi bệnh chưa bao lâu, việc nước bận rộn, bên người lại chẳng có ai thân cận lo toan…”
“Không bằng để con bé vào cung, trò chuyện cùng ai gia, thi thoảng cũng có thể thay ai gia chăm sóc hoàng thượng.”
Lời nói khéo léo, nhưng tâm tư lại quá rõ ràng.
Đầu ngón tay ta khẽ run, như pho tượng đất không cảm xúc.
Thái hậu nhìn Phó Túc Chiêu, mỉm cười hỏi:
“Hoàng đế thấy thế nào?”
Phó Túc Chiêu không đáp ngay.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenÁnh mắt nặng nề lại một lần nữa dừng trên lưng ta, như thiêu như đốt.
Hắn như đang chờ đợi.
Ta cắn chặt môi, dẫu lòng đắng chát, vẫn cúi đầu sâu hơn nữa.
“Ha…”
Một tiếng cười khàn khàn vang lên, khó đoán tâm tình.
“Chuyện nhỏ nhặt như vậy, mẫu hậu an bài là được.”
“Tiền triều còn việc, trẫm đi ngang Từ Ninh cung, vào thăm mẫu hậu một chút, giờ xin cáo lui.”
Nói đoạn, hắn đột ngột đứng dậy.
Không rõ cố ý hay vô tình.
Chén trà bên tay bị vung mạnh, rơi xuống đất vỡ tan tành.
Nước trà còn nóng cùng mảnh sứ bắn tung tóe, có vài mảnh văng lên cả vạt váy của ta.
Hắn khựng lại một khắc, cúi mắt nhìn ta đang quỳ trên mặt đất.
Hồi lâu, khẽ cười lạnh một tiếng.
“Cung nhân bên cạnh mẫu hậu, tay chân sao lại vụng về đến thế.”
Ta sững người, ngẩng mắt nhìn hắn.
Bốn năm trôi qua, thiếu niên thiên tử từng kề vai sát cánh cùng ta nay đã cao lớn thành người.
Dưới đôi mày kiếm cao vút, đôi mắt đen như vực sâu, không còn lấy một tia ôn nhu thuở trước.
Dùng đúng tư thái mà trước kia hắn từng chán ghét nhất, khinh miệt nhìn xuống người khác.
Thái hậu thấy vậy liền ngẩng đầu, lập tức có mụ ma ma tiến lên.
“Đồ không có mắt, còn không mau dọn dẹp!”
Một cái tát nặng nề giáng lên má, bên tai vang lên tiếng ong ong.
Người trước mặt khẽ run lên.
Ta vẫn im lặng quỳ bò tới, tay không gom nhặt những mảnh vỡ sắc nhọn.
Đầu ngón tay chạm phải một mảnh sứ đặc biệt bén, cơn đau nhói lập tức truyền đến.
Những giọt máu đỏ tươi trào ra.
Cơn đau rõ rệt nơi tay lại kỳ lạ thay, đè nén được nỗi xót xa khó tả trong lòng ngực.
Ta nhìn vệt đỏ ấy, ngẩn ngơ một thoáng.
“Chậc…”
Sau lưng vang lên tiếng lưỡi bật nhẹ, rồi là lời cáo lui của hoàng đế.
Hương long tiên dần xa.
Ta siết chặt những mảnh sứ trong tay, lắng nghe giọng thái hậu chậm rãi vang lên.
“Giờ mới biết đau? Xem ra hoàng đế cũng chẳng đặt ngươi trong lòng. Chỉ tiếc cho bộ sứ thượng hạng này.”
“Bổn cung hỏi ngươi lần cuối.”
“Xuất cung, ngươi có hối hận không?”
Mảnh sứ đâm sâu vào lòng bàn tay, đau đến tận tim gan.
Ta gắng gượng kìm nén chua xót nơi đáy mắt, khẽ cong môi.
“Nô tỳ… không hối.”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.