10
Hôm sau, tôi tỉnh dậy với đôi mắt sưng đỏ.
Nhưng lại không thấy Đại Bạch đâu cả.
Cả trong ổ nhỏ của anh ấy cũng không có, chỉ thấy Tiểu Hắc đang ngủ say bên cạnh.
Trên bàn đặt sẵn bữa sáng.
Trông như vừa mới làm xong không lâu.
Hôm qua ngủ trễ vậy mà sáng sớm đã dậy nấu ăn.
Còn ga giường và vỏ chăn bị bẩn hôm qua cũng đã được anh ấy giặt sạch, phơi gọn gàng trên ban công.
Không hổ là nhóm người có năng lượng cao.
Nhưng nếu tôi nhớ không nhầm thì trong nhà chẳng có bộ quần áo nào vừa với anh ấy.
Vậy là… anh ấy không mặc gì mà làm việc nhà sao?
「……」
Cảnh tượng đó quá gợi cảm.
Tôi không dám tưởng tượng nữa.
Chỉ cần nghĩ đến việc anh ấy trần truồng, toàn thân chỉ quấn mỗi chiếc tạp dề Hello Kitty mà đứng nấu bữa sáng thôi là tôi đã muốn cười rồi.
Tôi vừa uống ly sữa do Đại Bạch chuẩn bị, vừa bật cười thành tiếng.
Tâm trạng vốn rất tệ lập tức tốt hơn hẳn.
Uống được một nửa, tôi chợt nghĩ đến một vấn đề.
Nhà còn sữa không nhỉ?
Tôi thật sự không nhớ nổi, cũng lười nghĩ thêm.
Vì ăn không ngon miệng, tôi chỉ ăn vài miếng rồi buông đũa.
Trước khi ra ngoài, tôi đổ đầy thức ăn vào chén của Tiểu Hắc và Đại Bạch, đảm bảo hai đứa có đồ ăn, rồi chạy đến trung tâm thương mại mua quần áo và đồ dùng sinh hoạt cho Đại Bạch.
Cả buổi sáng hôm đó, tôi tranh thủ tìm hiểu kỹ càng về tình trạng của Đại Bạch và Tiểu Hắc từ phía người bán.
Họ không giống những con rắn cảnh bình thường.
Loại rắn này là lứa sản phẩm đầu tiên được tạo ra để cung cấp giá trị cảm xúc cho con người.
Nghe thì hay ho, gọi là “bạn đời”.
Nghe không hay thì… chính là “nô lệ tình cảm độc quyền” của con người.
Cả đời họ chỉ nhận một chủ nhân duy nhất.
Nếu bị bỏ rơi, nhẹ thì trầm cảm, nặng thì sẽ tìm cách tự sát.
Vì vậy, với vai trò là chủ nhân, tôi nhất định phải chăm sóc họ cẩn thận, không thể tuỳ tiện vứt bỏ.
Chế độ ăn uống cũng cần đặc biệt lưu ý.
Rắn con trước 3 tuổi chỉ được uống sữa, sau 3 tuổi khi có thể hóa thành hình người mới có thể ăn uống như con người.
Tiểu Hắc mới 1 tuổi, vẫn là rắn con, chưa thể hóa hình, nên chỉ có thể uống sữa bố.
Còn Đại Bạch đã 23 tuổi rồi, nên có thể ăn như người bình thường.
Nghe người bán nói tới đây, tôi cảm thấy hối hận vô cùng.
Bảo sao chúng cứ kén ăn.
Thì ra là do tôi – người nuôi – không đạt chuẩn.
Đáng ra những thông tin này tôi phải đọc kỹ trong Sổ tay nuôi rắn mà người bán gửi trước khi nhận nuôi.
Nhưng vì tôi không tích chọn vào ô “Người nuôi mới”, nên họ không gửi sổ tay cho tôi.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenVì áy náy, tôi liền gom hết mọi thứ có thể cần thiết cho cả hai con vào giỏ hàng.
Cả một ngày trời, tôi lượn qua mấy trung tâm thương mại, mua hàng chục bộ quần áo mềm mại thoải mái và đủ loại đồ dùng sinh hoạt.
Sau này vì không nhét thêm được gì vào xe nữa, tôi mới chịu dừng.
Nhưng đến lúc tôi trở về nhà, thức ăn trong bát của Đại Bạch vẫn còn nguyên.
Tối đó, trong nhà chỉ còn Tiểu Hắc chờ tôi.
Tôi lật tung cả căn nhà vẫn không thấy bóng dáng Đại Bạch đâu cả.
Phải xem lại camera hành lang tôi mới biết anh ấy đã tự mình bỏ đi.
Tôi lo anh xảy ra chuyện nên đi tìm khắp khu dân cư, còn dán cả tờ thông báo tìm rắn.
Nhưng đều không có kết quả.
Trong group nuôi rắn, mọi người cũng thường xuyên @ tôi, từ lúc đầu hỏi hóng chuyện kiểu “đánh trận sao rồi”, đến sau này chuyển thành quan tâm thật sự: “Đại Bạch nhà chị tìm được chưa?”
Tôi chỉ có thể trả lời thật.
Người bán sau khi biết chuyện cũng khuyên tôi đừng quá lo lắng, an ủi rằng anh ấy sẽ không sao đâu.
Ngày đầu tiên Đại Bạch biến mất, Tiểu Hắc vô cùng vui vẻ.
Còn ngăn tôi lại, không cho tôi ra ngoài tìm.
Ngày thứ bảy, Tiểu Hắc bắt đầu cụp đầu xuống, ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn tôi.
Như thể đang hỏi: Đại Bạch đâu rồi?
Hôm nay là ngày thứ 33 kể từ khi Đại Bạch biến mất.
Tôi chỉ có thể xoa xoa cái đầu nhỏ đang bồn chồn của Tiểu Hắc, dịu dàng an ủi:
“Đại Bạch sẽ sớm về thôi.”
Nhưng… tôi thật sự không chắc…
Liệu Đại Bạch còn… quay lại không nữa.
11
Tháng thứ ba kể từ khi Đại Bạch biến mất, tôi bắt gặp một người đàn ông trong công ty có bóng lưng rất giống anh ấy.
Tôi dụi mắt.
Chắc do tăng ca nhiều quá nên hoa mắt rồi.
Cho đến khi người đó xoay người lại để bấm thang máy, tôi mới dám chắc—đúng là Đại Bạch!
Tôi không nghĩ nhiều, liền lao đến gọi:
“Đại Bạch!”
Nửa đường thì bị Trương Đại Niên cùng bộ phận chặn lại.
“Hạ Nhiễm, đó là thang máy dành riêng cho tổng giám đốc, cô định làm gì đấy hả!”
Anh ta túm lấy cổ áo sau tôi không buông, tôi vùng vẫy mãi không thoát, vội đến mức mồ hôi vã ra.
Chỉ biết trơ mắt nhìn cửa thang máy khép lại ngay trước mặt.
Tôi tức đến muốn đấm người.
“Anh cản tôi làm cái gì! Tôi thực sự muốn đập chết anh đấy!”
“Cô đập tôi thì tôi cũng đập lại cô.”
“Đó là thang máy riêng! Cô là ai, địa vị gì, dám đi chung thang với tổng giám đốc Bạch?”
“Cô tưởng mình là nữ chính hoa trắng nhỏ trong tiểu thuyết tổng tài à?”
“……”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.