Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Chương 5

12:44 chiều – 04/06/2025

Kim thêu đâm nhọn vào đầu ngón tay, một giọt máu rịn ra.
Ta đưa tay lên miệng, ngậm lấy, rồi ra hiệu cho bà vú nói tiếp.

“Nghe nói vị quận chúa kia vốn đã để lòng nơi Thế tử, bèn cố ý sắp đặt tình cảnh ngã xuống hồ ở trường săn, khiến Thế tử phải ra tay cứu giúp. Sau đó phụ thân nàng, Tĩnh Vương, lại lấy ơn cứu mạng ra gây áp lực. Hầu phủ mới đành thuận theo…”

“bà vú,” ta ngắt lời, “chuyện đó… đã không còn liên quan đến ta nữa.”

Lời thì nói vậy, nhưng đêm đến ta trằn trọc khó yên.
Khoảng canh ba, ngoài cửa sổ bỗng vang lên tiếng gõ nhẹ.

Ta lập tức ngồi bật dậy, cảnh giác hỏi:
“Ai đó?”

“Là ta.”
Thanh âm trầm thấp của Bùi Hoài Chi truyền vào.

Ta vội khoác áo mở cửa sổ, chỉ thấy hắn vận dạ hành y, đứng dưới ánh trăng, gương mặt tuấn tú tái nhợt như tuyết.

“Đại nhân đây là…”

“Có việc khẩn yếu cần nói.”
Hắn nhanh nhẹn lẻn vào cửa sổ, khiến ta theo bản năng lùi lại hai bước.

Bùi Hoài Chi tựa hồ bị phản ứng ấy của ta làm cho bật cười:
“Yên tâm, ta chỉ đến để báo tin — triều đình hiện đang điều tra sự vụ của phụ thân nàng năm xưa.”

Tim ta khẽ siết:
“Là có ý gì?”

“Có người khơi lại cựu án, nghi ngờ phụ thân nàng từng câu kết với địch nhân nơi biên ải.”
Ánh mắt hắn dần sắc như lưỡi dao:
“Hôn sự giữa ta và nàng, e rằng cũng sẽ bị cuốn vào vòng xoáy thị phi này.”

Ta siết chặt vạt áo, cố giữ bình tĩnh:
“Phụ thân ta một đời trung liệt, tuyệt không có khả năng làm phản.”

“Ta biết.”
Bùi Hoài Chi nhẹ nắm lấy tay ta,
“Nhưng nàng cũng phải chuẩn bị tâm thế, bởi đoạn đường kế tiếp… sẽ không dễ đi đâu.”

Tay chàng lạnh lẽo, nhưng kỳ lạ thay lại khiến lòng ta vững vàng hơn.
“Vì sao phải nói cho ta những điều này?”

“Bởi ta tin nàng có quyền được biết chân tướng.”
Chàng nhìn ta không chớp mắt, ánh mắt thâm trầm,
“Hiện giờ nàng có hai lựa chọn: một là giải trừ hôn ước, ta sẽ bảo toàn thanh danh cho nàng; hai là cùng ta đối mặt, nhưng con đường phía trước… hung hiểm khôn lường.”

Ta gần như không chút do dự:
“Đã là người đã đính hôn, tự nhiên phải đồng tâm hiệp lực.”

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Trong mắt Bùi Hoài Chi thoáng hiện một tia phức tạp khó dò, rồi nhanh chóng trở lại điềm tĩnh.
“Tốt.”
Chàng buông tay ta ra,
“Ba ngày sau, ta sẽ phái người đến đón nàng nhập cung diện thánh. Nhớ chuẩn bị kỹ lưỡng.”

Chàng đi như khi đến, không một tiếng động, chỉ để lại trong phòng mùi hương nhàn nhạt cùng một bụng nghi hoặc chưa lời giải.

Ta đứng nơi cửa sổ, dõi theo bóng lưng dần khuất trong màn đêm, chợt nhận ra —
Hôn sự này, e rằng phức tạp hơn những gì ta tưởng bội phần.

6

Ngày đại hôn, trời còn chưa sáng, bà vú đã dẫn theo a hoàn lũ lượt kéo vào khuê phòng.

Tắm gội, thay y phục, chải tóc, từng bước đều trang nghiêm như nghi lễ tế thần.
Khi chiếc phượng quan nạm châu rực rỡ được đội lên búi tóc, ta suýt nữa chẳng nhận ra dung nhan phản chiếu trong đồng kính kia —
Mày ngài như vẽ, môi hồng như son, giá y đỏ rực tựa lửa rừng.

“Tiểu thư đẹp quá…”
bà vú rưng rưng nước mắt, tự tay phủ lên đầu ta chiếc khăn thêu bách tử đồ:
“Lão gia nơi chín suối, hẳn cũng được an ủi phần nào.”

Ta siết chặt quả táo đỏ trong tay, tim đập dồn dập như trống trận.
Suốt ba tháng qua, tuy Bùi Hoài Chi chưa từng lộ diện, nhưng ngày nào cũng sai người đưa tới kỳ trân dị bảo — từ hương liệu phương Tây đến trân châu Nam Hải, như thể muốn chất cả thiên hạ châu báu đến trước mặt ta.

Mà những lời đồn đoán về phụ thân, đúng như lời chàng nói, đã bắt đầu lan truyền khắp triều đình.

“Giờ lành đến!”

Tiếng pháo vang trời.
Ta được bà vú dìu ra khỏi khuê phòng, từng bước như dẫm trên mây.

Trước phủ môn, đội ngũ đón dâu xếp thành hàng dài.
Dẫn đầu là Bùi Hoài Chi khoác hỷ bào đỏ thẫm, phong thần tuấn tú, khiến người khác phải nín thở nhìn ngắm.

Chàng xuống ngựa hành lễ, trên người phảng phất mùi trầm thủy thoảng qua.

“Mời tân nương nhập kiệu—”

Ngay khoảnh khắc ta định bước vào hoa kiệu, bỗng vang lên tiếng vó ngựa dồn dập từ xa vọng lại.

Chương 6 tiếp : https://vivutruyen.net/huu-thu-hoa-hi-su/chuong-6

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận