Tôi khóc ngất mấy lần trong tang lễ của chồng, vậy mà khi luật sư đọc di chúc, tôi mới phát hiện toàn bộ nhà cửa trong gia đình đều để lại cho một người phụ nữ khác.
Tôi tưởng anh ấy trước khi qua đời đầu óc lú lẫn nên mới lập một bản di chúc khó hiểu như thế. Ai ngờ người phụ nữ đó lại giơ ra tờ giấy đăng ký kết hôn, nói rằng cô ta mới là “bà Phó” chính thức.
Tôi tức tối không phục, cũng lôi giấy đăng ký kết hôn của mình ra.
Kết quả, đến phòng công chứng thì họ bảo, giấy kết hôn của tôi là… giả.
Tôi sống cả đời chăm chỉ vì anh ta, sinh con đẻ cái, phụng dưỡng cha mẹ chồng. Mười năm cuối đời anh ta liệt giường không tự lo được cho bản thân, tôi lo từ chuyện ăn uống vệ sinh đến tắm rửa, để anh ta ra đi trong sạch sẽ, tử tế.
Vậy mà cuối cùng, tôi lại không có danh phận, không có quyền thừa kế, không được pháp luật bảo vệ – chỉ là một “vợ bé” không hơn không kém.
Tôi bị người đàn bà kia tống ra khỏi nhà, tay trắng không một xu dính túi.
Đang định khởi kiện đòi lại công bằng, thì con trai tôi lại bắt tay với cô ta, đầu độc tôi đến chết.
Giây phút cuối đời, người phụ nữ đó đắc ý nhìn tôi:
“Đúng là mệnh khổ, sống để chịu cực, chết đi nhanh lên mà tiếp tục xuống dưới hầu hạ lão Phó.”
Đến lúc ấy tôi mới biết, đứa con trai mà tôi nâng như trứng suốt hơn hai mươi năm… hóa ra chẳng phải con ruột của mình.
Lần nữa mở mắt, tôi quay về năm chồng tôi bị tai biến.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.