Cô nương bán hoành thánh đầu phố – Nguyễn nương – vì cứu phu quân ta mà mù cả hai mắt.
Cố Phó Trì, vì áp lực lời ra tiếng vào của thiên hạ, nâng Nguyễn nương làm thiếp.
Hắn từng nói với ta:
“A Phỉ, nàng cứ yên tâm, đợi sau khi thành thân, ta sẽ đưa nàng ấy ra trang viên ngoài thành. Một đời một kiếp một đôi người, ta tuyệt đối không phụ nàng.”
Thế nhưng hôm hắn nạp thiếp, nghi trượng rước dâu còn rầm rộ hơn lễ chính thê, ngay cả tiền hỷ cũng rải đầy đường, náo nhiệt hơn cả ta khi gả vào phủ.
Tối hôm ấy, hắn khóc quỳ trước mặt ta, nói:
“Ta chỉ là muốn báo đáp ân tình. Tướng quân phủ cũng cần thể diện.”
Vậy mà hôm ta ra ngoại thành dạo chơi, người lẽ ra nên ở nơi trang viên kia – Nguyễn nương –
lại đang ôm một hài nhi bụ bẫm, nép vào lòng Cố Phó Trì.
Hắn dịu giọng dỗ dành:
“Nguyễn nương, nàng yên tâm, ngày mai ta sẽ bàn chuyện nhận con. A Phỉ gả vào phủ đã ba năm mà chưa sinh được mụn con nào, Thời An để nàng ấy nuôi dưỡng là chuyện phải đạo.”
Đêm đó, ta lập tức viết sẵn thư hòa ly, tự tay kiểm kê lại những món hồi môn năm xưa bị liệt thành của hồi môn thiếp thất.
Cái tướng phủ này, không ở cũng chẳng sao.
1
“A Phỉ, con đã gả vào phủ Tướng quân, ba năm chẳng sinh được lấy một mụn con.
Bất hiếu có ba, không con nối dõi là tội lớn nhất!
Nể tình con là người vợ sớm khuya cùng khổ, con ta mới không bỏ phế con, đến giờ vẫn chưa nạp thông phòng nào để khai chi tán diệp, như vậy đã là nhân nghĩa lắm rồi!
Giờ chẳng qua chỉ là muốn con nhận con nuôi, mà con lại dùng thư hòa ly để uy hiếp cả nhà chúng ta?!”
Bà mẹ chồng vừa mắng vừa nhấc chén trà bên cạnh ném thẳng xuống chân ta.
Mảnh sứ vỡ bắn tung, c/ắ//t một đường sâu ở cổ chân, m/á/u đỏ nhuộm cả tà áo trắng.
Cố Phó Trì trông thấy, giật mình quát lớn:
“Mẫu thân! Người điên rồi sao?
A Phỉ chỉ là nhất thời chưa chấp nhận được, sao người không thể từ tốn mà nói?
Chính con đã hứa cùng nàng một đời một kiếp một đôi người, cho dù không có con cái, chỉ cần được ở bên A Phỉ đời này, con đã mãn nguyện rồi!”
Ta bật cười lạnh một tiếng.
Tên Cố Phó Trì này quả là biết giả vờ si tình đến nơi đến chốn.
Năm đó ta cũng chính bởi những lời hoa mỹ như thế của hắn mà bất chấp phụ mẫu phản đối,
ôm cả gia tài hồi môn, gả vào phủ Tướng quân này.
Nhưng hôm nay thì sao?
Mẹ chồng càng nghe càng nổi giận, chỉ thẳng mặt Cố Phó Trì mắng không ngừng:
“Hay quá nhỉ! Có vợ thì quên mẹ!
Diệp Lương Phỉ, ngươi không muốn làm mẫu thân của trưởng tử phủ Tướng quân nữa, phải không?
Vừa hay! Hôm nay ta sẽ đón Nguyễn nương về phủ!
Ngươi đừng quên — nàng ta là quý thiếp của phủ Tướng quân ta!
Ngươi không nhận con, thì để Nguyễn nương nhận là được!”
Nghe bọn họ mẹ con một người tung, một người hứng, ta chỉ thấy buồn cười đến cực điểm.
“Cố Phó Trì,” ta cất giọng bình thản,
“Mẫu thân nói đúng. Ba năm qua ta không sinh được con, lại chẳng thể chấp nhận con kẻ khác. Vậy lá thư hòa ly này, chàng sớm ký cho đi, ngày mai chúng ta lên nha môn qua văn thư.”
Cố Phó Trì nghe xong giận đỏ cả mặt, cãi nhau với mẹ hắn giữa đại sảnh.
“Mẫu thân! Người nhắc tới Nguyễn nương làm gì?
Người không thấy vậy là phá hoại tình cảm của con với A Phỉ sao?!”
Hắn lại làm ra bộ dáng thương ta yêu ta, đến nỗi bọn hạ nhân trong phủ đều cảm thán hắn hết mực si tình.
Nếu ta chưa từng tận mắt nhìn thấy hắn ôm ấp Nguyễn nương nơi thành ngoại, chỉ riêng cảnh hắn vì ta mà tranh cãi với mẫu thân như bây giờ, ta cũng sẽ tin hắn yêu ta sâu đậm.
Biết đâu vì một thoáng mềm lòng, ta sẽ gật đầu nhận con nuôi kia mà bỏ qua hết mọi điều.
Nhưng giờ ta đã hiểu.
Thứ mà Cố Phó Trì không nỡ buông, chỉ là người cha phú hộ bậc nhất vùng Giang Nam của ta, và ta — lại vừa vặn là đích nữ duy nhất của phủ Chu gia.
Cố Phó Trì lại ôm lấy vai ta, nói:
“Mẫu thân, dù hôm nay người nói thế nào, con cũng tuyệt đối không để Nguyễn nương bước vào cửa phủ thêm lần nữa!”
“Ta vốn đã hứa với A Phỉ một đời một kiếp một đôi người, người làm vậy… là muốn đẩy ta thành kẻ bội tín hay sao?!”
Cố Phó Trì và mẹ hắn vẫn còn đang ầm ĩ cãi vã ngoài sảnh, mà ta chỉ thấy… thật vô vị đến tột cùng.
Hôm ấy lúc ra ngoại thành dạo xuân, Nguyễn nương chỉ bị cỏ cào rách một đường da, vậy mà Cố Phó Trì đã nâng tay nàng lên, m//ú/t ngón tay nàng như trân bảo.
Còn vết thương ở cổ chân ta, hắn vờ như không thấy.
Ta đặt thư hòa ly xuống trước mặt hắn, rồi lặng lẽ trở về viện.
Màn diễn của hai mẹ con họ, ta chẳng cần phải xem nữa.
Dù sao thì… Nguyễn nương cũng sẽ vào phủ thôi.
Trước khi đóng cửa, ta cố ý sai người khóa chốt ngoài cổng viện, để khỏi phải nhìn gương mặt giả nhân giả nghĩa kia nữa.
2
Ngay buổi chiều hôm ấy, Nguyễn nương liền ôm theo một hài nhi chừng ba tuổi, chính thức bước vào phủ Tướng quân.
Xuân Mai, nha hoàn hồi môn của ta, chạy vào trong, vừa bước vừa khóc:
“Phu nhân! Người còn có tâm trí ngồi xem sổ sách sao?
Người biết ngoài kia đang đàm tiếu những gì không?
Nguyễn nương vào phủ, ôm trong lòng đứa trẻ ba tuổi.
Ai ai cũng đang bàn tán — rằng thiếp thất sinh trưởng tử trước chính thê!
Lại lôi chuyện nghi trượng rước thiếp năm xưa ra mà nói…
Bên ngoài đã loạn thành một đoàn rồi!”
Ta nhướng mày, khẽ quát:
“Đủ rồi, Xuân Mai. Ngươi là nha hoàn ta đích thân mang về, ta chọn ngươi vì tính tình trầm ổn. Mới có chút chuyện cỏn con mà đã rối như vậy sao?”
Nguyễn nương được nâng làm quý thiếp chưa đầy một năm, mà nay đã ôm đứa bé ba tuổi vào phủ.
Người nên vội — là Cố Phó Trì, kẻ phải nghĩ cách tìm cho Thời An một “thân phận hợp lý”.
Còn chuyện nghi trượng phô trương, mất mặt mất danh là phủ Tướng quân của họ, kẻ sủng thiếp diệt thê là hắn chứ nào phải ta.
Ta khẽ thở dài —Cố Phó Trì đối xử với Nguyễn nương thật đúng là hết mực ân cần.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.