Bát ta có một vết mẻ, mỗi lần uống cháo đều cứa trúng miệng.
Ba năm lưu lạc trên đường tránh nạn, chiếc bát này là vật theo ta lâu nhất.
Hôm nay may mắn lắm mới xin được nửa bát cháo kê loãng đến nỗi soi gương được sau miếu Thành Hoàng.
Còn chưa kịp uống được hai hớp, đã trông thấy nơi góc tường, trong đống cỏ rối, có vật gì đó cuộn tròn.
Màu xám xịt, giống như một mảnh giẻ rách. Tới gần mới nhận ra là một người.
Hắn nằm sấp, mặt úp xuống đất, tóc rối bời như ổ gà, lẫn bùn với vụn cỏ.
Trên người khoác áo vải thô rách nát, từng mảnh từng mảnh, lộ ra da thịt xanh tím loang lổ, không chỗ nào lành lặn.
Một chân đã mất giày, lòng bàn chân đầy vết máu đông khô đen đỏ.
Ta ngồi xổm xuống, dùng miệng bát mẻ khẽ chạm vào vai hắn.
Không động tĩnh gì.
Chẳng lẽ chết rồi? Thời buổi này, người chết bên đường như cỏ rác, có gì là lạ. Ta do dự, nghĩ bụng có nên rời đi, tránh vướng lấy xui xẻo.
Bỗng thấy đầu ngón tay hắn khẽ động, khó mà nhận ra. Vẫn còn sống.
Ta thở dài, xem như nhận mệnh. Thời loạn thế, người mềm lòng thường chẳng sống lâu. Nhưng giả như chưa thấy, thì đêm nay bát cháo ta cũng chẳng nuốt nổi.
Ta múc nửa thìa cháo loãng, cẩn thận đưa đến bên môi hắn, môi nứt nẻ đến rớm máu.
“Ê… tỉnh dậy… uống chút này…”
Đôi môi khô khốc khẽ động, tựa hồ cảm được vị mát lạnh của nước, ta vội nghiêng thìa để chút nước quý giá trôi vào miệng hắn.
Hắn khẽ bật ra tiếng “hớ”, lông mi run mạnh, gắng sức mở ra một khe hẹp.
Đôi mắt ấy… xám đục, chẳng có thần sắc, nhưng lại trong vắt lạ thường, như đường đá xanh sau cơn mưa.
Hắn ngơ ngác nhìn ta, rồi lại nhìn chiếc bát sứt trên tay ta, môi mấp máy, chẳng phát ra lời.
“Còn nửa hớp, ráng mà giữ sức.”
Ta đổ nốt chút cháo cuối cùng vào miệng hắn, miệng bát mẻ suýt nữa cạ trúng mũi hắn.
Hắn nuốt xuống, thở phào một hơi, trong mắt như tản bớt sương mờ, gắng sức muốn gượng dậy, vừa động đã đau đến rên khẽ, trán rịn đầy mồ hôi lạnh.
“Giữ sức đi,” ta ấn hắn nằm xuống, “sống qua được đêm nay rồi tính.”
Hắn không giãy nữa, chỉ nhìn ta chằm chằm, ánh mắt phức tạp, có cảnh giác, có bối rối, lại có… một chút nương nhờ khó tả?
Giống một con chó hoang vừa được nhặt về.
“Ta tên là Vận Ngọc,” ta nhét chiếc bát trống vào ngực áo, “ngươi tên chi?”
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenHắn mấp máy môi, chân mày nhíu chặt như cố nhớ điều gì, ánh mắt càng thêm mơ hồ. Một hồi lâu mới khàn giọng thốt ra hai chữ:
“… Không… nhớ…”
Thôi xong, đầu chắc va mạnh quá rồi.
Ta nhìn khuôn mặt lấm lem máu bùn kia mà thở dài. Đã nhặt thì nhặt luôn, chẳng lẽ nửa đường lại đem trả? Xem như số ta xui.
“Không nhớ thì thôi, từ nay gọi ngươi là A Triệt nhé.”
Ta tùy tiện đặt một cái tên. “Thanh triệt – triệt trong thanh triệt, vì mắt ngươi còn chưa đục.”
Hắn không phản đối, hay nói đúng hơn là chẳng còn sức để phản đối. Lại nhắm mắt, mày vẫn nhíu chặt.
Mang theo một kẻ trọng thương lại mất trí nhớ, ngày tháng lại càng khốn đốn.
Chút đồ ăn xin được cũng phải chia làm hai. Thân thể hắn như bị đánh gãy rồi ráp lại, nhúc nhích thôi cũng đau đến rút khí.
Ta đành để hắn nằm ở góc khuất gió nhất trong miếu đổ, còn mình mỗi ngày ra ngoài kiếm miếng ăn.
“Cầm lấy.” Ta bẻ đôi chiếc bánh tạp lương cứng như đá, đưa phần mềm hơn cho hắn.
Hắn dựa vào tường, sắc mặt vẫn tái nhợt đáng sợ, cầm lấy bánh, chưa ăn vội mà nhìn phần còn lại trong tay ta.
“Ngươi… ăn cái đó?”
“Răng ta tốt.”
Ta cắn một miếng, răng đau điếng mà mặt vẫn phải giữ như thường, “Ăn mau đi, ăn xong ta thay thuốc cho ngươi.”
Thuốc đó, là hôm qua mặt dày quỳ nửa canh giờ ngoài cửa một lão hái thuốc nơi ngoại thành mới xin được ít bã thuốc, giã nát rồi đắp lên mấy vết thương trông đáng sợ của hắn.
Hắn chậm rãi nhai bánh, nuốt khó khăn. Ăn xong nửa phần, lại ngập ngừng bẻ một mẩu nhỏ đưa cho ta.
“Ngươi ăn.”
“Đã bảo răng ta tốt!” Ta gạt tay hắn lại, “Mau ăn đi, thương thế ngươi lành rồi, còn có thể giúp ta xin ăn đó!”
Lời ấy chỉ để dỗ hắn thôi. Chứ nhìn cái bộ dạng gió thổi là ngã kia, sống được đã là kỳ tích rồi.
Hắn nhìn ta, không còn cố chấp, lẳng lặng đem nửa khối bánh ấy ăn hết. Thần sắc trầm mặc, chẳng rõ đang nghĩ điều chi.
Nửa tháng sau, chúng ta theo bước đoàn lưu dân cuối cùng, xiêu xiêu vẹo vẹo mà tiến được vào một phủ thành tạm yên—Thanh Châu phủ.
Mạng của A Triệt coi như giữ lại được, ngoại thương đã đóng vảy, có thể miễn cưỡng tự đi vài bước. Song thân thể suy kiệt, đầu óc mơ hồ, trong chốc lát sao thể khá lên. Việc nặng chớ hòng nghĩ tới, ngay cả lời nói cũng chậm nửa nhịp, ánh mắt thường đờ đẫn, chẳng biết đang trầm tư điều chi.
Trong thành, lưu dân đông đúc. Quan phủ lập cháo xá, cũng chỉ miễn cưỡng cầm hơi. Muốn sống tiếp, ắt phải kiếm đường sinh nhai.
Ta nhìn chiếc bát mẻ trong ngực, lại quay sang trông A Triệt lặng như cái bóng bên cạnh. Chẳng lẽ cứ trông vào chiếc bát rách mà sống mãi?
“Này, A Triệt,” ta thúc khuỷu tay vào hắn, “ngươi biết làm gì?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.