“Ngươi… ngươi vu khống!” Lạc An tức giận đến run râu mép.
“Phải hay không, tự ngươi hiểu lấy.” Ta đứng thẳng người, ánh mắt lạnh như sương mà nhìn y:
“A Triệt hiện nay sống rất ổn. Hắn có sức đẩy cối, có thể nuôi sống gia đình, biết đói thì ăn, rét thì mặc. Hắn không nhớ chuyện quá khứ, cũng chẳng muốn nhớ.
Nếu ngươi còn dám dây dưa, ta sẽ đến nha môn…”
Ta sẽ đánh trống kêu oan nơi nha môn, cáo ngươi tội dụ dỗ bắt cóc lương gia phụ nam!
Để xem quan gia nha dịch Thanh Châu phủ, tin lời một kẻ lai lịch mờ ám như ngươi,
hay tin đôi phu thê bán đậu sinh trưởng nơi đất này!”
Lạc An bị ta chặn lời, nghẹn họng, chỉ tay vào ta, “Ngươi… ngươi…” nửa ngày không nói được câu hoàn chỉnh, cuối cùng đành hậm hực vung tay áo bỏ đi.
Đêm ấy, trong căn nhà đất nhỏ, ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu.
A Triệt ngồi trên ghế gỗ con, dưới ánh sáng mờ, chậm rãi mài con dao cắt đậu bằng viên đá mài nhỏ.
Dao lướt trên đá phát ra tiếng “xẹt… xẹt…” đều đều, tẻ nhạt mà kiên nhẫn.
“Ngày hôm nay… Lạc An nói gì với nàng?” Hắn bỗng lên tiếng, giọng bình thản.
Ta đang vá lại ống tay áo hắn lỡ rách ban sáng, mũi kim dừng lại một khắc.
“Không có gì,” ta đáp, cố giữ giọng nhẹ như gió, “cũng mấy lời cũ kỹ, muốn lừa chàng quay về đó mà.” Ta cong môi cười: “Bị ta mắng chạy rồi.”
“Ừm.” Hắn khẽ đáp, không truy hỏi nữa. Tiếng mài dao lại tiếp tục.
Một lúc rất lâu sau, lâu đến nỗi ta tưởng hắn sẽ không mở lời nữa, thì hắn lại khẽ khàng cất tiếng, âm thanh như lạc giữa sương:
“Vận Ngọc… nếu… nếu ta thật sự là kẻ gì đó… cao quý… nàng sẽ…”
“Sẽ sao?”
Ta ngẩng đầu, ngắt lời hắn, nhìn nghiêng khuôn mặt hắn dưới ánh đèn chập chờn,
“Cung phụng chàng như thần phật? Mỗi ngày ba lạy chín vái?
Hay cuốn gói ra đi, để dành chỗ cho thân phận cao quý của chàng?”
Tay hắn ngừng mài.
“A Triệt,”
Ta đặt kim chỉ xuống, mắt không rời hắn, nói từng lời như đóng đinh:
“Ta chỉ biết, năm ấy phía sau miếu Thành Hoàng, kẻ đói đến sắp chết là chàng.
Là ta bón nửa bát cháo cho chàng, cõng chàng về miếu hoang, đi khắp nơi xin bã thuốc trị thương.
Là chàng đẩy cối đến tận đêm khuya ở xưởng đậu, cùng ta dựng sạp nhỏ bán đậu giữa gió mưa. Chàng biết lạnh thì mặc thêm áo, biết đói thì ăn, mệt thì về nhà… Đó mới là chàng.”
Ta nhấc con dao hắn vừa mài xong, lấy đầu ngón tay thử lưỡi — sắc bén vô cùng.
“Còn mấy chuyện trong đầu chàng quên mất, là mây hay bùn, cao sang hay hèn hạ… liên quan gì đến ta? Liên quan gì đến sạp đậu này?”
Ta nhẹ tay đặt dao lại trước mặt hắn:
“Chàng chính là A Triệt. Phu quân của ta. Người bán đậu. Vậy là đủ rồi.”
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn tiếng nổ lách tách của tim đèn dầu.
A Triệt cúi đầu, ngắm nhìn con dao sáng lấp lánh trong tay, hồi lâu không động đậy.
Đọc thêm nhiều truyện hay tại NovatruyenRồi hắn nhẹ nhàng dùng ngón tay vuốt qua sống dao, tựa như chạm vào vật trân quý.
Ánh sáng băng lạnh của kim loại dường như cũng ngấm thêm một phần ấm áp.
“Ừm.” Hắn khẽ đáp, giọng khàn đặc. “Vậy là đủ.”
Lạc An rốt cuộc cũng rời đi.
Trước khi đi, hắn để lại một túi bạc trĩu nặng.
Trong đó có mấy thỏi ngân trắng sáng như tuyết, cùng một miếng ngọc dê mỡ, trạm trổ mây làn, ấm tay như có khí.
“Đây là… vật tùy thân của công tử.”
Lạc An nhét vào tay ta, ánh mắt phức tạp, mang theo vẻ kiêu ngạo cuối cùng và nuối tiếc chưa tan:
“Phu nhân… bảo trọng. Công tử rồi sẽ có ngày trở về. Chút bạc này, gọi là chút lòng thành. Mong… phu nhân đối đãi công tử tử tế.”
Ta không từ chối ngân lượng.
Thời buổi này, cứng rắn không đổi được cơm.
Sạp đậu cần duy trì, nhà rách phải sửa, thân thể A Triệt cần điều dưỡng tốt hơn.
Miếng ngọc kia, ta cầm thử — mượt mà lạnh lẽo, giá trị không nhỏ.
Ta liền giấu nó vào đáy hũ đựng đồng tiền, chôn cùng với chiếc bát sứt miệng cũ kỹ.
Lạc An đi rồi, nhưng thứ hắn mang tới, như hòn đá ném xuống hồ chết, sóng gợn dẫu muộn cũng lan ra.
Trước tiên là tên đầu lĩnh lưu manh khu nam thành — Lưu mặt sẹo — bỗng dưng cung kính với sạp đậu nhỏ của ta.
Bọn đàn em hắn từng đến “xin chút phí vất vả”, nay chẳng những không tới, mà khi Lưu đi ngang còn chắp tay chào A Triệt, gượng ra nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Sau đó là ánh mắt dân xung quanh — cũng lặng lẽ đổi khác.
Trước kia là thân thiết cùng cảnh ngộ, nay lại lẫn chút kiêng dè, xa cách.
Ngay cả thím Chiêu Đệ bên cạnh vốn hay ngồi lê đôi mách, gặp ta liền tránh, mắt lấm lét.
Ngay cả Vương đại nương cũng nghe được phong thanh.
Một hôm đang xay đậu, bà ghé sát lại, thăm dò:
“Ngọc nha đầu này, nhà ngươi… A Triệt thật chẳng phải phàm nhân ư?
Nghe đâu đến cả thầy ký trong nha môn cũng âm thầm dò hỏi các ngươi?”
Lòng ta chợt lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng:
“ Vương thẩm, ai đồn nhảm đấy chứ?
ĐỌC TIẾP : https://vivutruyen.net/nguoi-ban-dau-o-cong-thanh-nam/chuong-6
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.