Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 1

6:06 chiều – 05/07/2025

Khi con trai độc nhất 8 đời của họ Phí đất Yến Bắc là Phí độ qua đời,ta mang theo chiếc bụng bầu . cầm tín vật của hắn, khóc ngã trước đại môn Phí phủ.

Vốn dĩ chỉ định ăn bám vài bữa cơm rồi chuồn đi,nào ngờ lại sinh non.

Đến khi tỉnh lại,hai vị lão gia lão nhân nhà họ Phí mỗi người ôm một bé con, cười đến không khép miệng được.

“Giống quá! Mũi giống, mắt cũng giống y đúc!”

Ta khẽ cắn môi: “Ừm… hay là ở lại thêm một năm nữa?”

Năm thứ hai.

“Ôi trời! Hai đứa nhỏ đúng là từ cùng một khuôn mà ra với phụ thân chúng!”

Ta cười tủm tỉm: “Vậy… ở thêm một năm nữa cũng không sao!”

Năm thứ ba.

Cái gì? Phí gia công tử sống lại rồi ư!?

Ta vội bế hai đứa trẻ ôm bụng bỏ trốn.

Một đôi mắt đen sâu thẳm như hàn ngọc, lạnh băng băng nhìn chằm chằm ba mẹ con ta.

“Nghe nói, ta đã có đủ cả trai lẫn gái?”

1

Vài tháng trước, đất Thanh Châu vì nạn châu chấu tràn qua, mùa màng thất bát, dân chúng đói kém.

Để giữ mạng, ta lén lút lên một chiếc thuyền, theo người ta trốn đến đất Yến Bắc.

Đói, đói đến hoa mắt chóng mặt.

Ta siết chặt chiếc nhẫn ngọc trong tay, nghiến răng lách qua đám đông, ngã sụp xuống trước phủ Phí mà òa khóc.

Vị phu nhân quyền quý đứng đầu hàng lệ rơi đầy mặt,vừa thấy chiếc nhẫn ngọc trong tay ta cùng bụng bầu đã lớn, liền biến sắc.

“Chiếc nhẫn ngọc này ngươi lấy từ đâu?

Ngươi… ngươi với Độ nhi có quan hệ gì?”

Ta không đáp, chỉ khóc càng thêm bi thương, rồi trợn mắt ngất đi.

“Bảo người! Mau! Mau khiêng cô nương này vào phủ!”

Tiếng người huyên náo vây quanh bên tai, nhưng trong lòng ta lại khẽ thở phào.

Bởi vì đứa trẻ trong bụng ta, kỳ thực chẳng hề có chút quan hệ nào với Phí Độ của phủ Phí.

Hôm ấy, chiếc thuyền ta lẻn lên chính là thuyền nhà họ Phí dùng để đón thi thể Phí Độ từ Thanh Châu trở về.

Ban ngày ta ẩn thân trong thùng gỗ dưới khoang,

ban đêm mới dám bò ra tìm chút cơm thừa canh cặn lót bụng.

Một đêm nọ, suýt chút nữa bị phát hiện, trong lúc hoảng loạn lẻn vào một khoang thuyền sang trọng.

Không may va phải một xác chết trương phềnh đã ngâm nước, chiếc nhẫn ngọc rơi ra từ trên người hắn.

Nhẫn ấy là ta nhặt lúc đó.

Thấy nhẫn ngọc tinh xảo quý giá, ta vốn định xuống thuyền rồi đem đến tiệm cầm đồ đổi ít bạc sống qua ngày.

Nào ngờ tới Yến Bắc rồi mới biết, vật trong tay ta lại là củ khoai nóng bỏng tay.

Hóa ra thuyền kia là của phủ Phí, đưa thi thể Phí Độ về quê nhà.

Chiếc nhẫn ngọc kia chính là vật đính thân của người nhà họ Phí đất Yến Bắc.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Dòng họ Phí đất Yến Bắc, môn đình hiển hách.

Thái tổ từng làm Thái Phí khai quốc, một nửa quan viên trong triều đều là môn sinh của người.

Tổ phụ từ quan chuyển sang làm thương nhân, lấy nghề lương thực mà phát tài.

Đến đời lão gia Phí hiện tại, thương hành nhà họ Phí trải rộng khắp thiên hạ, thông thương Nam Bắc, phú khả địch quốc.

Còn Phí Độ, nghe nói dung mạo như thần tiên, tài học hơn người, mười tám tuổi đã đỗ cao trung.

Đương lúc tuổi trẻ phong hoa, chàng chủ động xin đi chu du tứ hải, vẽ bản đồ sơn hà cho triều đình.

Quả là bậc công tử tuấn nhã, phong tư tuyệt thế.

Tiếc thay, khi đi ngang qua Thanh Châu, gặp loạn dân nổi dậy, vùi thây nơi đất khách.

Xác chết kia, chính là chàng.

Nhà họ Phí tám đời độc đinh, đến chàng thì tuyệt hậu.

Sau khi dò hỏi cặn kẽ, ta hiểu nếu còn cầm chiếc nhẫn kia đến tiệm cầm đồ, ắt sẽ bị coi là tặc nhân rồi bị tống vào ngục.

Lăn lộn vài ngày trong đói khát, cùng đường mạt lộ, ta mới nghĩ ra kế sách này.

Ta không tham nhiều, chỉ mong ăn no mấy bữa là rút lui.

Nguyên là định bụng như vậy.

2

Cừu hấp, tay gấu hấp, đuôi nai hấp,

Vịt quay, gà con quay, ngỗng nướng,

Thịt muối, trứng bách hoa, lòng nhồi, thịt phơi khô, xúc xích,

Món ngon đầy bàn, hương thơm ngào ngạt.

Ta không kìm được nữa, như hổ đói vồ mồi, ăn một trận no nê.

Lão gia và phu nhân nhà họ Phí ngồi bên trợn mắt há mồm.

Lang trung cười nói: “Cô nương đây mang song thai, đã hơn bảy tháng, vừa rồi chắc là đói quá mà ngất.”

“Song thai!?”

Ta còn chưa hoàn hồn, phu nhân họ Phí đã kích động nắm chặt tay ta.

“Đứa nhỏ ngoan, mau nói cho ta hay, chiếc nhẫn ngọc này là do Độ nhi tặng ngươi phải không?”

Ta cuống quýt cụp mắt xuống, chẳng dám đáp lời.

Phí lão gia thấy phu nhân đỏ hoe mắt, vội kéo bà sang một bên.

Giọng run run: “Dám hỏi cô nương là người đất Thanh Châu?”

Ta mím môi, khẽ gật đầu.

Sắc mặt ông lộ vẻ mừng rỡ: “Phải rồi, hai năm qua Độ nhi vẫn luôn ở Thanh Châu.

 Cô nương tên gọi là gì? Trong nhà còn ai nữa không?”

Ta do dự một thoáng, rồi đáp:

 “Tiểu nữ gọi là Nhược Đào. Trong nhà… nhà gặp phải nạn đói, phụ mẫu đã chết đói cả rồi, chỉ còn lại mình tiểu nữ.”

Ông cười chua chát:

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận