Ra ngoài hái thuốc, ta bất ngờ cứu được hai nam tử dưới chân vách đá.
Một người ôn nhu nhã nhặn, dáng vẻ đường hoàng đoan chính.
Một người áo gấm ngựa cao, thiếu niên ngông cuồng khí khái.
Thế nhưng hai người ấy đều mất trí nhớ.
Lại đều đồng ý cưới ta làm thê tử.
Ta vốn nghĩ, gả cho ai cũng không thiệt thòi.
Vậy nên dứt khoát gật đầu ưng thuận cả hai.
Cho đến ba năm sau.
Ta phụng mệnh sư phụ vào kinh, chữa bệnh cho quý nhân trong cung.
Không ngờ lại tình cờ gặp được hai người bọn họ – hóa ra là cố nhân.
Tiểu tướng quân nói:
“Tiểu y nữ của Dược Vương Cốc kia tìm tới rồi, bảo ta thực hiện lời hứa năm xưa cưới nàng làm chính thất nương tử. Thật là ngu muội nực cười, chẳng biết khi xưa chúng ta chỉ đùa giỡn nàng mà thôi.”
Tam hoàng tử cười nhạt:
“Hôm qua trong cung, nàng ta còn lấy hôn thư ra hỏi bản vương khi nào thành thân. Một nữ tử nơi sơn dã lại vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng hay sao?”
Ta nghe rõ từng câu, từng chữ, lòng bỗng trở nên lạnh lẽo — chẳng lẽ thật sự là như vậy?
Nhưng đêm trước đó…
Tiểu tướng quân còn ép ta vào vách bình phong vẽ sơn thủy, cúi đầu thấp giọng nói:
“Tiểu y nữ, dạo này bụng ta đau ê ẩm, có phải luyện quân quá gắt gao hay chăng? Ngươi giúp ta xem một chút.”
Lại đến trưa hôm qua…
Tam hoàng tử cũng cúi đầu áp vào tay ta.
Đôi mắt ngấn u oán nhìn ta:
“Tỷ tỷ, tim ta lại đập loạn rồi. Tỷ thử chạm một chút, xem ta có hoảng hốt hay không?”
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và
MỞ ỨNG DỤNG LAZADA để mở khóa toàn bộ chương truyện!
Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.
Để lại một bình luận
Bạn cần Đăng nhập để gửi bình luận.