Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

CHƯƠNG 3

3:09 chiều – 04/07/2025

Sự đồng thuận của hắn, tựa ngọn gió không lời, đẩy lưng ta tiến về phía trước.

Ta mặt dày một lần nữa đến tìm Vương đại nương. Lời hay tiếng ngọt nói một tràng, suýt chút nữa quỳ xuống dập đầu. Vương đại nương mắng ta xối xả, rằng ta mọc cánh muốn bay, gọi ta là kẻ vong ân phụ nghĩa. Nhưng mắng thì mắng, rốt cuộc vẫn thở dài một tiếng:
“Được rồi được rồi, đừng đứng đực ra đây nữa! Phiền chết! Đậu… tính theo giá vốn, mỗi ngày chỉ chia cho một túi nhỏ thôi! Bán không hết đừng có quay lại than khóc với ta!”

“Đa tạ Vương thẩm ! Ân nghĩa này, ta ghi lòng tạc dạ suốt đời!”
Ta mừng đến mức suýt nhảy dựng.

A Triệt dùng toàn bộ số tiền tích góp, lại thêm ít bạc ta năn nỉ mãi mới khất được của ông lão làm mộc góa bụa bên cạnh, đóng nên một chiếc xe đẩy đơn sơ, chòng chành một bánh. Ván xe bằng phẳng, vừa đủ đặt hai thùng gỗ lớn và một khay gỗ đựng đậu phụ.

Sạp “Vận Ngọc đậu phụ”, nơi góc nhỏ sát cổng thành phía nam, thế là khai trương.

Ngày đầu tiên, tay ta run như cầy sấy. Sữa đậu đun hơi khê, đậu phụ cắt méo mó nghiêng lệch. A Triệt đẩy chiếc xe ọp ẹp phát ra tiếng kẽo kẹt, dừng lại vững vàng. Hắn phụ trách thu tiền, thối lại, động tác hơi chậm, nhưng cẩn trọng vô cùng, không sai sót một đồng.

Buôn bán ế ẩm, lòng người cũng lạnh theo. Người qua kẻ lại, liếc mắt qua quán nhỏ lam lũ của ta, rồi vội vàng rảo bước.

“Sữa đậu… mới xay đây, một văn một bát…”
Ta cất tiếng rao, thanh âm run rẩy, mặt nóng bừng như sốt.

Rao đến khô cổ, mới đón được vị khách đầu tiên – là một gã phu gánh nặng, mồ hôi nhễ nhại:
“Cho bát sữa đậu, giải khát cái đã!”

Ta luống cuống múc một bát đầy, đưa vội đến nỗi viền bát nóng rát tay, suýt đổ tràn.
Gã uống ừng ực, chẹp miệng:
“Cũng tạm, hơi nhạt.”
Nói rồi ném một đồng xuống bàn, bước đi.

A Triệt lặng lẽ cất đồng tiền ấy, còn vương mồ hôi.

Có người đầu tiên, rồi dần dần, cũng có kẻ dừng lại. Đều là dân lao động nghèo, tiểu thương, cư dân khốn khổ trong thành. Họ chỉ cầu rẻ và thật.

A Triệt tuy ít lời, song làm việc vô cùng cẩn thận. Sữa đậu nấu vừa lửa, thơm lừng, không còn bị khê. Đậu phụ ép chắc, cắt vuông vức, không hề gian lận. Hắn thu tiền thối lại rành mạch. Dần dà, người trong thành đồn nhau về “quán đậu nhỏ của đôi vợ chồng ở cổng nam”, ai nấy đều khen chân thật, không gian dối.

Quán nhỏ của chúng ta, tựa ngọn cỏ non mọc giữa kẽ đá, cũng đứng vững nơi góc nghèo nhất phủ Thanh Châu.

Đọc thêm nhiều truyện hay tại Novatruyen

Ba năm trôi qua. Nhà đất nát vẫn dột nát, gió lùa bốn bề, song bên trong đã có thêm một chiếc giường gỗ chắc chắn, một chăn bông dày, một cái nồi sắt hàn lại, vài cái chén sành. Quý giá nhất là tảng đá mài nhỏ không biết A Triệt kiếm được từ đâu, mỗi tối sau khi dọn hàng, hắn đều cẩn thận mài con dao cắt đậu bóng loáng như gương.

Cuộc sống đã có chút hy vọng. Tiền dành dụm ngoài phần để trả tiền nhà, mua đậu, đôi khi còn mua được một miếng mỡ, luyện lấy tí dầu, nấu ăn thơm đến nuốt lưỡi. Có lúc còn mua vải thô may cho A Triệt một chiếc áo mới — tuy vẫn xám xịt, song ít ra không còn vá chằng chịt.

Ta vẫn tưởng, những ngày tháng giản đơn mà an lành ấy sẽ trôi như con sông đục trước cửa nhà, chậm rãi mà bình yên.

Cho đến chiều hôm ấy.

Khi ta đang cúi đầu cắt đậu cho một khách quen, A Triệt thì ở một bên thu dọn thùng gỗ. Đột nhiên mấy con ngựa cao lớn hộ tống một cỗ kiệu vải xanh chạy vụt qua cổng nam, cuốn theo một làn bụi mù, dừng lại trước tửu lâu đối diện, trông thật sang trọng.

Cảnh tượng ấy, ở khu nghèo Nam Thành hiếm thấy. Bao người nghển cổ ngó xem.

Rèm kiệu vén lên, một trung niên vận áo gấm, đầu đội khăn vuông bước xuống. Hắn phủi phủi vạt áo vốn không dính hạt bụi nào, ánh mắt lướt qua phố chợ một cách lạnh nhạt, cao cao tại thượng.

Ánh nhìn của hắn lướt đến quầy đậu phụ nhỏ, lướt qua dáng lưng khom khom của A Triệt — rồi đột nhiên dừng sững lại.

Ánh mắt ấy như gặp quỷ.

Đầu tiên là kinh ngạc, rồi khó tin, cuối cùng hóa thành cuồng hỉ.

Hắn gần như loạng choạng lao tới, cuốn theo một luồng gió, xông thẳng đến trước mặt A Triệt. Lúc đó A Triệt vừa mới đứng thẳng, tay còn cầm bàn chải cọ thùng.

“Công… công tử?!” Thanh âm của người kia vỡ ra, mang theo tiếng nức nghẹn, kích động đến run rẩy toàn thân: “Là người! Thật sự là người! Lão thiên gia có mắt rồi! Công tử! Người còn sống!”

Hắn nhào đến, phịch một tiếng quỳ rạp xuống đất…

A Triệt vô thức lui lại một bước, tránh khỏi cái quỳ bái kia, sắc mặt vẫn là vẻ điềm đạm quen thuộc, song trong ánh mắt đã hiện rõ nét xa lạ, cùng một tia cảnh giác nhàn nhạt mà không dễ nhận ra.

Mã QR
Quét mã để đọc
trên điện thoại
Bình luận

Để lại một bình luận