Skip to main content

Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
post
Đăng nhập Đăng ký

ĐĂNG NHẬP

Quên mật khẩu

QUÊN MẬT KHẨU

ĐĂNG KÝ MỚI

Tên người dùng:
Mật khẩu:
Email:

HỒI KINH CÙNG CHÀNG

List Chap5 Chương

Giới thiệu truyện “HỒI KINH CÙNG CHÀNG”.

Ta vốn chỉ là một tiểu nha hoàn trong hầu phủ, mỗi lần tham lam dung mạo tuấn mỹ của thế tử gia, đều bị hắn đá khỏi giường không thương tiếc.

Nhưng ngày lành chẳng kéo dài bao lâu — còn chưa kịp nếm được chút hương vị của mỹ sắc thì hầu phủ đã gặp nạn, cả nhà bị tội danh liên luỵ, giáng lệnh lưu đày đến Thổ Quan.

Mà thật trùng hợp, nơi lưu đày… lại chính là quê nhà của ta.

Vì báo đáp ân nghĩa hầu phủ bao năm cưu mang, ta đành dắt díu cả đại gia đình trở về quê trồng trọt làm ruộng mưu sinh.

Thế tử gia sau khi sa cơ cũng dần vực dậy tinh thần, trước khi lên đường tòng quân còn đem cả nhà giao phó cho ta.

Năm năm sau, hầu phủ được rửa sạch oan khuất, thế tử cũng được phục hàm, phong làm tân hầu gia.

Trong phủ vì muốn đền đáp công lao của ta, liền thay ta chọn mối hôn sự tốt — người kia là một nam tử nhân hậu, đối với ta ôn hòa chu đáo, quan trọng là tướng mạo cũng có chút tuấn tú.

Ta vui vẻ gật đầu chấp thuận.

Thế nhưng, ngay trong ngày vui, lúc ta đang hào hứng chờ xuất giá, vừa vén khăn voan lên — người đứng trước mặt lại là hầu gia đã bặt vô âm tín bao năm.

Hắn rút từ trong ngực ra chiếc túi thơm ta từng thêu tặng, rưng rưng nước mắt, nghiến răng nghiến lợi mà trách:

“Tiểu Chiếu Ngọc, ai cho ngươi gả cho kẻ khác?

Sao hả? Dung mạo tầm thường ấy cũng khiến ngươi xiêu lòng được sao?”

Ta bị ánh mắt ấy mê hoặc, ngơ ngẩn ôm lấy cổ hắn, thì thầm:

“Thế tử phong hoa tuyệt thế, thiên hạ không ai bì được…”

Bình luận (0)


Để lại một bình luận